Quách Phú Thành, Đặng Thế Hào và đám Tà Linh vui mừng không được một giây thì chúng liền nghe rõ mồn một lời nói của Thanh Vũ, âm thanh bình thường nhưng lại y hệt như một con dao găm thẳng vào trái tim của chúng khiến chúng điếng người.
Đặng Thế Hào biến sắc, giọng nói hãi nhiên: “Ngươi… chuyện gì thế này?”
“Tại sao những cột sáng tạo thành Đại Huyết Tế Tà Chú lại biến mất?”
“Không!”
“Ngừng lại đi, tà chú của ta, đừng…!”
Quách Phú Thành lặng người, đám Tà Linh không nói nên lời, trong tầm mắt của chúng, những cột sáng cấu thành Đại Huyết Tế Tà Chú đang biến mất với tốc độ cực nhanh.
“Chỉ còn một giây nữa thôi thì Đại Huyết Tế Tà Chú hoàn thành, ấy thế mà…” Quách Phú Thành lẩm bẩm với vẻ mặt bần thần, nội tâm của hắn không bình tĩnh.
“Rốt cuộc là kẻ nào đã phá vỡ kế hoạch của chúng ta?” Đặng Thế Hào nghiến răng trong khi nói, máu tươi chảy ra từ khóe miệng của hắn càng khiến hắn trông đáng sợ hơn.
Điện Chủ của Quang Minh Giáo Đình vẫn như cũ, họ chưa bao giờ mất niềm tin vào Thanh Vũ. Còn những vị khách đến từ phương xa như Diệp Vô Ưu, Liễu Tịnh Kỳ, Mạc Ảnh Khang, Trần Huyền, Đinh Ngọc Thạch thì đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, mọi chuyện xảy ra quá nhanh chóng, một mình Giáo Hoàng giải quyết hết thảy mối nguy hiểm một cách nhẹ nhõm.
Thiết bị ghi hình trực tiếp tạm thời mất kết nối, người dân không thể biết chuyện gì đang xảy ra ở đây nhưng họ hết mực tin tưởng vào Giáo Hoàng và Quang Minh Giáo Đình, một niềm tin gầy dựng lên bằng chính sự chân thành của Giáo Đình, một niềm tin bất hủ.
Thanh Vũ thản nhiên trả lời lại cho đám Tà Linh:
“Từ giây phút các ngươi đặt chân lên vùng đất tín ngưỡng thì các ngươi đã trong tầm ngắm của Quang Minh Giáo Đình.”
Đặng Thế Hào tan vỡ, hắn lẩm bẩm:
“Không thể nào? Chẳng lẽ ngươi có thể cử ra nhiều tu sĩ mạnh mẽ tiêu diệt người của ta hay sao?”
Thậm chí Đặng Thế Hào còn đánh mất bản thân, hắn hét lên một cách không cam lòng:
“Làm sao có thể chứ?!”
“Thật không may cho ngươi là ngươi đã đoán đúng.” Thanh Vũ cười khẽ, hắn đưa mắt liếc những cột ánh sáng màu xanh lục quỷ dị đang biến mất bằng tốc độ nhanh chóng.
Mọi người không khỏi sử dụng thần thức quan sát đám Tà Đồ đang bao vây Không Vũ Quốc, đánh thẳng vào thị giác họ là một cảnh tượng kinh người.
Hai chữ Chính Nghĩa đanh thép in đậm trên áo choàng, một bộ giáp màu trắng tuyệt đẹp, Thái Dương Thần Vệ cầm lấy vũ khí sắc bén đang đứng đối diện Tà Đồ, Tà Linh tham gia thi triển chú thuật.
“Tìm thấy bọn chúng hết rồi chứ?” Một giọng nói phấn khởi vọng ra từ cái đồng hồ đeo tay của Thái Dương Thần Vệ, giọng nói thuộc về Đỗ Kiến Huy, cậu ta đang ở cùng đoàn cố vấn của Thái Dương Thần Vệ.
“Thánh Giả có lệnh, xử hết chúng đi!!”
Đỗ Kiến Huy trông chừng Khóa Giới Trận bao phủ vùng đất tín ngưỡng, bất kỳ tu sĩ nào, một khi đặt chân lên vùng đất tín ngưỡng thì Khóa Giới Trận sẽ báo lại, sau đó Đỗ Kiến Huy dùng chú thuật truy tung các tu sĩ kia dựa trên pháp tắc hệ quang đang kết nối với nhau bên dưới mặt đất để xác định vị trí chính xác của tu sĩ.
Đám Tà Đồ, Tà Linh thì càng dễ nữa, chúng tỏa ra tà khí nên nhìn chúng cứ như các bóng đèn sáng di chuyển giữa màn đêm, rất bắt mắt, không thể không nhìn thấy.
Thánh Giả trong lời nói Đỗ Kiến Huy là Nguyễn Ngọc Trang, Quang Minh Thánh Giả đầu tiên của Giáo Đình, cô đang xem trận chiến của Thanh Vũ và Tà Đồ, khi phát hiện Đại Huyết Tế Tà Chủ sắp hoàn thành thì cô ra một mệnh lệnh cho Thái Dương Thần Vệ.
Tổng cộng một trăm Thái Dương Thần Vệ bên thế giới tu sĩ và bốn trăm Thái Dương Thần Vệ hoạt động ở Hành Tinh Gaia đang thực hiện nhiệm vụ.
Sức mạnh Thái Dương Thần Vệ áp đảo đám Tà Linh Nguyên Anh kỳ, chúng chống cự rất mạnh mẽ rồi bị chém giết dưới lưỡi kiếm, mặc dù có Tà Đồ thể hiện khả năng vượt trội hơn người thường, tuy vậy vẫn không đủ khi so sánh với Thái Dương Thần Vệ, từng Tà Đồ một lần lượt đền tội.
Đám Tà Linh cảnh giới Hóa Thần thì khó khăn hơn, chúng sở hữu nhiều tà thuật, tà chú khó lường, còn có tà bảo quỷ dị, cho nên Thái Dương Thần Vệ không tấn công Tà Linh ngay lập tức, họ quay quanh Tà Linh rồi chờ đợi.
Một Tà Linh hoảng sợ, hắn thấy nhiều đồng đội của hắn bị chém giết một cách đơn giản, còn hai mươi Tà Linh như hắn thì bị bao vây, hơn nữa hắn còn cảm nhận cả chấn động mãnh liệt phát ra từ vị trí pháo đài bay khổng lồ, hắn không thể dùng thần thức để nhìn xem chuyện gì diễn ra bên trong đó nhưng hắn biết phe hắn đang thất bại.
Tà Linh quét mắt qua lại, hắn suy nghĩ cách ứng phó, tìm cơ hội chạy trốn, hắn không muốn chết ở đây khi chưa hoàn thành tâm nguyện, một tâm nguyện khiến hắn vứt bỏ nhân tính để thờ phụng Tà Thần.
Tà Linh bất chợt ngửi thấy một mùi hương dịu nhẹ làm tinh thần hắn bình tĩnh trở lại, đôi mắt Tà Linh nhắm nghiền theo mùi hương đó, hắn đang đắm chìm vào một cảm giác kỳ lạ, dường như mọi thứ trên đời này không còn quan trọng nữa, lúc hắn mở mắt ra thì cảnh vật xung quanh đã thay đổi.
Tà Linh nhìn thấy một căn nhà nhỏ, khói bếp lượn lờ giữa một buổi chiều tà.
“Đây là…” Tà Linh ngẩn ngơ, bất tri bất giác, đôi mắt của hắn ướt đẫm.
Hắn nhận ra nơi này, đó là một nơi thân thuộc, hắn sẽ không bao giờ quên bởi vì đây chính là ngôi nhà mà hắn sinh sống từ lúc sinh ra đời cho đến khi lầm đường lạc lối.
“Mình đang thực hiện nghi thức tà chú, tại sao mình lại ở đây?”
Tà Linh mơ màng lẩm bẩm, rõ ràng hắn biến tất cả chỉ là giả, thời gian không thể quay ngược trở lại nhưng hắn không thể điều khiển cơ thể mình, một mùi hương tỏa ra từ bên trong ngôi nhà nhỏ làm hắn nhấc chân bước về phía trước.
Khi bước vào từ cánh cửa, Tà Linh nhìn thấy hai vợ chồng nông dân chất phác cùng với hai cô gái trẻ tuổi đang ngồi quây quần bên nhau, họ cùng cười nói, cùng ăn những món ăn đạm bạc, chính các món ăn bình dị kia tỏa ra mùi thơm hấp dẫn Tà Linh.
“Cha, mẹ, đại tỷ, nhị tỷ…”
Tà Linh ngơ ngác, hắn sao có thể quên được gương mặt của họ chứ, đó là người thân của hắn.
Hắn nhớ rằng vào năm hắn lên mười, một nhóm tu sĩ đại chiến trên bầu trời, pháp bảo của tu sĩ rơi trúng vào ngôi làng nhỏ, rất nhiều dân làng chết thảm trong đó có cả gia đình của hắn, cũng giống như lúc này, gia đình của hắn đang chờ hắn trở về ăn cơm chung nhưng họ không bao giờ có thể nhìn thấy hắn nữa, còn hắn chỉ nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ bị sập, máu tươi len lỏi chảy ra từ bên trong.
Bắt đầu từ thời khắc đó, hắn đã sa đọa!
Hắn muốn trả thù!
Một giọng nói hiền hòa đánh thức Tà Linh khỏi ký ức bị phủ bụi quá lâu:
“Hoàng Lâm, con về rồi đấy à? Nào, mau mau ngồi xuống ăn đi con!”
Chỉ một lời nói của người mẹ, Tà Linh tên Hoàng Lâm bỏ mặc hết thảy, dường như hắn trở lại lúc còn nhỏ, nhanh chân đến bên bàn ăn rồi quây quần bên gia đình, một bữa cơm bình thường nhưng lại ấm áp và đậm đà tình yêu thương, đây cũng là một bữa cơm vĩnh hằng, vĩnh viễn đọng lại trong dòng thời gian của Hoàng Lâm.
Bên ngoài, một cô gái nhẹ nhàng bước đến trước Tà Linh Hoàng Lâm trong tầm mắt của các Thái Dương Thần Vệ, cô gái này không mặc trọng giáp, cô chỉ mặc một bộ giáp nhẹ mỏng manh, lại còn mang một chiếc mũ vành che phủ gương mặt.
“Ngươi đã ngửi thấy mùi hương gì?” Cô gái hỏi khẽ.
Tà Linh Hoàng Lâm hé miệng nói: “Đau khổ và hạnh phúc, mùi hương của đau khổ rất khó chịu, còn mùi hương của hạnh phúc… ta muốn giữ nó mãi mãi.”
Cô gái nở một nụ cười mỉm rồi quay người bước đi.
Tà Linh Hoàng Lâm vẫn đứng yên tại chỗ trong khi ngọn lửa sinh mệnh của hắn đang dần lụi tàn cho đến khi tắt hẳn, hắn đã chết, hắn chết rất yên bình.
Một số Thái Dương Thần Vệ kinh ngạc sau khi nhìn thấy cảnh khác thường đó, một Tà Linh cứ chết đi như thế, cô gái mang kiếm vẫn chưa bao giờ rút kiếm, mọi thứ trông thật hiền hòa và yên tĩnh.
Một Thái Dương Thần Vệ nghiêm túc nói: “Cô ấy là một trong Thập Bát Thánh Dương, Bạch Vô Trần!”
“Kẻ địch luôn miệng nói rằng chúng đột nhiên ngửi thấy một mùi hương dịu nhẹ từ Bạch Vô Trần, vì thế danh hiệu của cô ấy là Hương Kiếm, không một kẻ địch nào có thể sống sót sau khi gặp gỡ cô ấy cả.” Một Thái Dương Thần Vệ nghiêm nghị nói.
“Thập Bát Thánh Dương, Cửu Đại Thần Nhật, họ là những người mạnh nhất Thái Dương Thần Vệ!” Một Thái Dương Thần Vệ khác nói với ánh mắt kính trọng.
“Nghe nói người đứng đầu Cửu Đại Thần Nhật có thể chiến đấu mười ngày mười đêm với Ngọc Trang Thánh Giả!”
“Ngay cả họ cũng tham gia vào nhiệm vụ lần này, xem ra đám Tà Đồ kia không còn cơ hội gì nữa rồi!”
Thập Bát Thánh Dương, Cửu Đại Thần Nhật!
Đó là danh hiệu cao quý của hai mươi bảy người mạnh nhất Thái Dương Thần Vệ!
Họ chính là những vầng Mặt Trời tỏa sáng rực rỡ nhất!
Họ luôn luôn hoàn thành nhiệm vụ dù nhiệm vụ có khó khăn cách mấy đi chăng nữa!
Họ chính là khắc tinh khủng khiếp tuyệt đối của đám người tà ác bên ngoài kia!
Cùng lúc đó, tại biên giới Không Vũ Quốc, mười Thái Dương Thần Vệ khác đang đề phòng một Tà Linh.
Bỗng nhiên một cô gái đầu đội mũ vành bao phủ gương mặt xuất hiện, tên Tà Linh liền ngẩn người.
“Ngươi đã nghe thấy âm thanh gì?” Cô gái lẳng lặng hỏi.
Tà Linh ngơ ngác trả lời: “Âm thanh của đau khổ và âm thanh của hạnh phúc…”
“Vậy à?!” Cô gái bước đi mất, để lại một Tà Linh đứng giữa một nơi hoang vắng, Tà Linh này cũng đã chết giống như Tà Linh Hoàng Lâm, không hề bị thương, cái chết của họ cũng giống nhau, yên tĩnh, bình dị, giống như một cơn gió lướt qua mang họ đến với những thứ vĩnh hằng khắc sâu trong tâm khảm của họ.
Đồng thời điểm, ở một nơi khác trong Không Vũ Vương Triều, một ông lão tóc ngắn màu bạc và còn cụt một tay, cụt một chân đang đi về phía trước bằng cách chống một cây gậy gỗ, mỗi bước đi đều khó khăn khổ sở nhưng ông ấy không bao giờ càm ràm hay tỏ ra khó chịu, ông lão ngừng chân trước một Tà Linh cảnh giới Hóa Thần trung kỳ.
Tà Linh tỏ ra đề phòng, hắn trầm giọng nói: “Ngươi là ai?”
“Trái tim của ngươi, nó màu đen.”
“Ngươi có ý gì?” Tà Linh cảnh giác cao độ.
“Ta có thể nhìn thấy hình dạng ban sơ của nó, một trái tim chân thành lương thiện.”
“Đừng nói nhảm nhiều lời, ta sẽ giết sạch các ngươi để hiến tế cho Tà Thần!” Tà Linh rống lớn, tà khí phóng thẳng lên bầu trời biến cả một vùng trời thành màu xám đen, rất nhiều đầu lâu quỷ dữ xuất hiện, trông chúng rất điên dại.
Ông lão nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Đáng tiếc, ta lại không thể cứu lấy một linh hồn lương thiện.”
“Chết đi lão già lắm mồm! Ngươi thì biết cái gì!” Tà Linh rít gào tựa như lời nói của ông lão ảnh hưởng sâu sắc tới hắn, tà khí biến đổi thành một cái đầu lâu lớn rồi lao xuống, đầu lâu mở miệng muốn nuốt chửng ông lão cụt tay chân.
Ông lão không quan tâm đến nguy hiểm chuẩn bị tiếp cận, ông nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói ra:
“Thật đau khổ khi lại siêu độ một linh hồn lạc lối.”
Sau đó ông quay đầu gọi các Thái Dương Thần Vệ: “Chúng ta đi thôi.”
Nhóm Thái Dương Thần Vệ mở to mắt ra nhìn tên Tà Linh đang điên cuồng, giờ đây hắn và cả tà thuật của hắn cứ đứng yên tĩnh giống như thời gian ngừng chảy vậy, một lát sau, tà thuật biến mất, còn tên Tà Đồ thì ngã người ra sau, không còn thở nữa.
“Sức mạnh thật đáng sợ, tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa diễn ra!”
“Ông ấy vừa chém tên Tà Linh kia ư?”
“Quá khủng khiếp, Thập Bát Thánh Dương, Cửu Đại Thần Nhật, đây là sức mạnh của những người đứng đầu sao?”
Cửu Đại Thần Nhật, Đệ Cửu Thần Nhật – Tâm Kiếm – Lâm Diệu Minh!
Các Tà Linh ở nơi khác cũng gặp phải đối thủ đáng sợ nhất và cũng là đối thủ cuối cùng trong cuộc đời của chúng!
Gần pháo đài ánh sáng.
Đặng Thế Hào thấy toàn bộ Tà Đồ và Tà Linh đều bị tiêu diệt, hắn vừa ôm đầu vừa hoảng sợ hét: "Không thể nào, chuyện này không thể xảy ra!"
"Các ngươi còn có thủ đoạn gì nữa không?" Thanh Vũ thản nhiên nói.
Đặng Thế Hào hoàn toàn đánh mất ý chí nhưng Quách Phú Thành và ba mươi ba Tà Linh khác vẫn chưa bỏ cuộc.
Quách Phú Thành nhìn Thanh Vũ rất lâu như thể muốn khắc sâu gương mặt Thanh Vũ vào trong tâm trí của hắn:
"Nếu đã như vậy thì hãy dùng tới nó đi!"
"Thỉnh Thần Huyết Tà Chú!"
Đặng Thế Hào vừa nghe xong, hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt rung động: "Thỉnh Thần Tà Chú? Các ngươi thật sự muốn dùng nó ư?"