Đi vào một tòa cung điện không người, Phá điểu cắn răng bay từ trong lồng chim ra, đứng ở vị trí gần Đóa Đóa.
“Nói chuyện với nó thì có thể được sao?” Đóa Đóa vẫn hoài nghi, “Trước đây ta và hắn cũng nói chuyện không ít, có đôi khi hình như cũng tiếp cận rất gần.”
Khi đó không biết hắn thực chất là người, cho nên không có gì kiêng kỵ cả.
“Cũng không gần lắm!” Phá điểu theo bản năng phản bác lại.
Sau đó hắn ý thức được không đúng, lập tức sửa miệng, “Cũng có thể có, dù sao ta cũng chưa từng chú ý nên không biết!”
“. . . . . .” Tất cả mọi người đều nhịn cười, chỉ có Tiểu Bụi rất không nể mặt, “Chỉ với lòng hồ ly của ngươi thôi thì còn có gì mà che giấu .”
Phá điểu nổi giận, vỗ cánh muốn đấu võ.
Đóa Đóa vội vàng giữ lấy hắn, “Đừng đánh, nghiên cứu chuyện chính trước đã.”
Phá điểu nổi giận, rống to, “Đừng sờ ta!”
Tiểu Bụi khinh bỉ, tên này cũng biết thẹn thùng! Hơn một ngàn tuổi rồi, còn giả vờ ngây thơ cái gì nữa!
Đóa Đóa bị giọng nói đột ngột vút cao của hắn làm giật mình, theo bản năng liền ném hắn đi.
Chính Phá điểu cũng đang ở vào trạng thái phản ứng cực chậm, nên bị ném đi mà hắn cũng không phản ứng được mình cần phải vỗ hai cánh để bay.
Thế là hắn bị Đóa Đóa ném vào trên tường bên cạnh, hôn mê . . . . . .
“A. . . . . .” Đóa Đóa sợ hãi kêu lên, nhìn Phá điểu trượt từ trên tường xuống, “Bây giờ thì nguy rồi!”