Vừa rồi hắn đã nhìn thấy nàng vọt vẹ hướng mao xí (cách gọi nhà vệ sinh của người xưa), trách không được nàng lại ấp úng, hóa ra gọi hắn dậy là vì nguyên nhân này.
“Việc kia, sáng mai ta muốn đi .” Nhan Đóa Đóa do dự lên tiếng.
Hoàng Phủ Dật nhíu mày, “Vì sao?”
Trước đó không phải nàng còn muốn ở lại bên cạnh hắn sao? Vì sao vừa nghe nói hắn là thái tử liền thay đổi thái độ vậy?
“Khụ, chuyện đó, ta có chuyện quan trọng phải làm.”
Câu nói này cũng là sự thật, nàng phải nhanh trốn khỏi hắn một chút để giữ mạng, chuyện đó còn không tính là chuyện quan trọng sao?
Quả nhiên, Đóa Đóa lại càng hoảng sợ, ngay cả nếp nhăn trên khuôn mặt cũng không để ý, lớn tiếng cự tuyệt, “Không cần không cần, ta một chút hiếu kỳ cũng không có, thật đấy!”
Nàng càng phản ứng như vậy, Hoàng Phủ Dật lại càng cảm thấy nghi hoặc, cũng càng phải giữ nàng lại.
“Nhưng vết thương của ta vẫn cần người chăm sóc.”
Ách. . . . . .”Ngươi là thái tử a, có thể tùy tiện tìm một nha hoàn trong phủ nha đến giúp.”
“Ta không muốn bại lộ thân phận.”
“Vậy ngươi đi mướn một tiểu nha hoàn đi?” Nhan Đóa Đóa tiếp tục ra chủ ý.
“Người làm công ngắn hạn như vậy không quá có thể tin.” Hoàng Phủ Dật nghiêm trang nói, “Dù sao thân phận của ta cũng đặc thù, không thể không cẩn thận.”