“Thật!” Đóa Đóa hơi trấn định, “Ta đi theo ngươi, nhưng ngươi không được đả thương người khác”.
“Tiểu thư, suy nghĩ quá mức nhân từ cũng không phải là tốt đâu.”
Mạc Lương Ngôn cũng sửa lại cách gọi nàng, không khách khích điểm mấy huyệt trên người nàng, âm trầm cười với Hoàng Phủ Dật đang xa xa vừa tới.
Tiếng nổ “ầm ầm” vang lên, một làn khói xang xộc đến.
“Đóa Đóa ——” Hoàng Phủ Dật vội vàng vọt tới.
Sương khói chưa tan, nhưng trong đó sớm đã không còn bóng dáng của Mạc Lương Ngôn và Đóa Đóa.
————
Tiếng gió vù vù bên tay, khinh công của Mạc Lương Ngôn và Hoàng Phủ Dật bất phân cao thấp, nhanh đến kinh người, mang theo Đóa Đóa mau chóng bay theo nơi đã định trước.
Đóa Đóa hít sâu mấy hơi, muốn cho chính mình trấn định xuống.
Đừng sợ đừng sợ, còn có Cửu Vương gia ở đây, hơn nữa hắn cũng chưa bại lộ thân phận là con người biết võ công, chỉ cần có cơ hội hắn có thể cứu nàng ra.
Vừa rồi Bạch Tử Dạ đã trúng độc, hai người bọn họ không thể đánh bại hắn ta, cho dù có thể kéo dài thời giạn đến khi Hoàng Phủ Dật tới, Hoàng Phủ Dật sa vào lưới cũng có thể bị trúng độc.
Hơn nữa Cửu Vương gia còn có thể đưa tin cho Hoàng Phủ Dật.
Nghĩ như vậy , nàng lại càng bình tĩnh, coi như du lịch đi, sợ gì chứ.
“Ngươi không khóc?” Mạc Lương Ngôn hừ một tiếng, “Thì ra cũng không vô dụng như ta tưởng”.
Đóa Đóa cũng không tức giận vì lời nói này, cứ nhìn nàng cho rõ đi, như vậy mới không phòng bị với nàng a. . . . . . cái này gọi là giả heo ăn thịt hổ.