Cho nên tại trước khi đi qua được khe của tấm ván gỗ, nàng cũng chỉ có thể xem mình như động vật ăn cỏ.
Nếu có sức, nàng liền vận động vài cái, còn không có sức, nàng liền xách ghế đi ra ngoài cửa nhìn, nàng muốn đi ra ngoài. . . . . . Ô ô.
Vì vậy bắt đầu từ hôm đó, người đi qua ngoài tẩm điện thường có thể nhìn thấy bên trong có một người mắt tỏa ra tia sáng màu xanh ngồi đó, tất cả mọi người đều cảm thấy, ánh mắt kia rất rõ ràng chính là ——
Ta muốn ăn thịt. . . . . .
Đóa Đóa nếu chỉ là nhìn thôi thì cũng không có gì, nhưng bởi vì sợ con Phá điểu kỳ quái kia ngày nào đó lại muốn bóp chết nàng, bên cạnh Đóa Đóa lại không có ai để ngăn chặn lại, mỗi ngày đều có cung nữ thái giám luân phiên đi vào hầu nàng.
Số bọn họ thật khổ!
Người đi vào tẩm điện đều sẽ giống nhau mà lui vào góc tường, cố hết sức tránh né ánh mắt của nàng, tránh để nàng quá đói mà nóng nảy, cắn bọn họ một miếng.
Đồng thời với việc lo lắng sợ hãi, bọn họ cũng là bội phục Hoàng Phủ Dật.
Mỗi tối Thái tử đều ở trong tẩm điện, cũng không sợ bị cắn mất mấy miếng thịt, quả nhiên là người của hoàng gia, có sự gan dạ!
Biện pháp giảm béo mạnh của Đóa Đóa như vậy mà lại rất có hiệu quả, ngày đầu tiên khi Hoàng Phủ Dật quay về tẩm điện, đều tưởng cái ở trên giường là một bộ y phục, nhìn một lát, đã có thể nhìn ra đó là một người . . . . . .
Lại qua một khoảng thời gian, đã có thể nhìn ra, kia thực sự là một người!
"Ta cảm thấy ta có thể đi ra ngoài rồi." Vào một buổi tối, Nhan Đóa Đóa nằm úp sấp ở trên giường, hữu khí vô lực hướng về phía Hoàng Phủ Dật ở bên kia của giường lớn nói.
Tiến cung rồi cũng giống như lúc trước đã từng nói vậy, bọn họ là ngủ trên cùng một chiếc giường.
Có điều giường ở tẩm điện Đông cung đại khái có thể cho hai mươi người ngủ được, giữa bọn họ cũng cách một khoảng khá xa.
Biện pháp giảm béo của Đóa Đóa mặc dù hiệu quả cũng nhanh, nhưng cũng cực kì tổn hại thân thể, mỗi tối hắn đều chờ nàng ngủ rồi sẽ đút cho nàng một viên dược hoàn, tránh cho nàng làm mình đói quá mức.
"Cái đó. . . . . ." Nhan Đóa Đóa thực rơi lệ mà thẳng thắn nói, "Ta không dám. . . . . ."
"Có cái gì mà không dám ?"
"Ta sợ vạn nhất ta không ra được, bị kẹt lại. . . . . ."
Ô ô, nàng không dám nghĩ đến nữa.
Hoàng Phủ Dật cố nín cười, "Sẽ không đâu, nàng hiện tại dường như còn gầy hơn ta."
Đóa Đóa chầm chậm so sánh hai người bọn họ, "Hình như ta vẫn còn. . . . . . hơi to một chút."
"Đứng lên đo sẽ biết." Hoàng Phủ Dật kéo nàng đứng lên.