Hoàng Phủ Dật đột nhiên lắc đầu thở dài, "Vừa rồi ta còn tưởng là Nhan tiểu thư cố ý nất trong ngực ta, muốn chiếm tiện nghi của ta, giờ nghe Nhan tiểu thư giải thích như vậy, ta mới biết được, cũng giống như chuyện chảy máu mũi, ta lại trách lầm người."
". . . . . ." Nhan Đóa Đóa rơi lệ, đây thật sự không phải là cố ý nói nàng sao? Ô ô.
Đông cung tiểu trù phòng lại đưa đến một bàn ăn khuya, đều là những món dày công chuẩn bị, mặc dù dùng rất nhiều thịt, nhưng cũng rất dễ tiêu hóa, cũng không nhiều dầu mỡ.
Nhan Đóa Đóa vừa muốn chảy nước miếng lại muốn chảy nước mắt, "Nhìn thật ngon. . . . . ."
"Vậy ăn đi," Hoàng Phủ Dật đem đũa nhét vào trong tay nàng, "Ăn một chút, không thể phát phì."
"Quá muộn, muộn như vậy ăn thức ăn, rất dễ mập ra."
Nàng thật vất vả mới gầy xuống, vẫn rất quý trọng thành quả lao động của bản thân.
"Thêm chút thịt cũng không có việc gì, tròn núc ních, rất thú vị."
Kỳ thật hắn rất thích dáng vẻ Đóa Đóa trước khi giảm cân, cảm giác rất khả ái, cùng tính cách của nàng thật rất xứng.
Đóa Đóa không ý thức được giọng điệu sủng nịch của hắn, lập tức kháng nghị, "Ta không muốn tròn, ta muốn biến dẹp. . . . . ."
Hoàng Phủ Dật bật cười, "Được, dẹp thì dẹp."
Đang nói hắn hỏi nàng, "Sao cô còn che mặt?"
"Ta chờ mỹ dung thành công mới tháo xuống." Hắc hắc. . . . . . Nàng nhất định phải biến thành mỹ nữ!
"Cô đã thích đẹp như thế, sao lúc trước không chú ý?"
Khụ. . . . . . "Này. . . . . . Hắc hắc," Nhan Đóa Đóa gượng cười hai tiếng, "Ai cũng đều có một thời tuổi trẻ khinh cuồng, không hiểu chuyện mà!"
"Ồ?" Hoàng Phủ Dật tâm lí có chút nghi hoặc, nhưng trên khuôn mặt vẫn cười nhẹ, "Nhan tiểu thư giờ đã hiểu chuyện rồi, đã đủ tuổi?"