Từ Gia Tu mở cửa xe. Vừa rồi trong đầu Lục Già chỉ nghĩ đến chuyện Tống Tuyển Hi đầu tư vào Ốc Á, thế nên không nhìn thấy tình hình giao thông phía trước. Đến khi nhận ra, cô cũng nhanh chóng tháo dây an toàn rồi ra khỏi xe. Bên tai truyền đến mấy tiếng mèo kêu rên rỉ yếu ớt, cô lần theo âm thanh đi tìm, cúi xuống gầm xe thấy một con mèo hoa nhỏ, đôi mắt ươn ướt đáng thương đang run rẩy.
Vậy nên, Từ Gia Tu phanh gấp xe lại là vì nó, con mèo hoa nhỏ không biết từ đâu lao ra này. Cô và Từ Gia Tu từ sân Golf Thiên Bích Hồ đi ra, một đường vòng núi đi xuống, con mèo này chắc là mèo hoang rồi.
Lục Già nhìn về phía bạn học Từ vừa gây ra chuyện, Từ Gia Tu lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, đưa ra phương án giải quyết: "Để anh ôm nó ra ngoài trước đã."
Lục Già gật gật đầu, ngồi xổm xuống quan tâm nói: "Cẩn thận một chút."
"Ừ." Từ Gia Tu không nói thêm nữa, chẳng cố kỵ gì nằm sấp xuống, chậm rãi vươn tay về phía con mèo nhỏ trong gầm xe. Sở dĩ Từ Gia Tu không chuyển động xe lên phía trước là lo nếu khởi động máy sẽ làm con mèo nhỏ sợ hãi, chẳng may chạy loạn lên lại bị thương.
Từ Gia Tu suy nghĩ khá chu đáo, nhưng mèo nhỏ căn bản không dám tới gần anh. Lục Già cũng cúi đầu xuống nhìn, nhớ lại trước kia cô từng nuôi Ăn Trộm và Chột Dạ, nghĩ nghĩ thế nào liền học theo tiếng mèo, kêu lên mấy tiếng. Meo meo meo một lúc, con mèo nhỏ phía dưới cũng "bắt được tín hiệu".
"Meo —— meo —— meo —— "
Từ Gia Tu ngoái đầu nhìn lại nhìn cô, thần sắc trở nên nhu hòa, có tác dụng sao?
Đương nhiên là có tác dụng. Một lúc lâu sau, mèo nhỏ thực sự chậm rãi lại gần Từ Gia Tu, Từ Gia Tu thuận lợi đưa được nó ra khỏi gầm xe.
Từ Gia Tu đứng lên kiểm tra sơ qua một lượt, Lục Già đứng bên cạnh hỏi: "Có nghiêm trọng không?"
"Không nghiêm trọng lắm, chắc là bị gãy xương." Từ Gia Tu trả lời, "Lát nữa đến bệnh viện thú ý khám xem thế nào." Anh rất chán ghét sự phiền toái này, nhưng sự tình là do anh mà ra, chung quy cũng không thể quăng nó đi để nó tự sinh tự diệt.
Lục Già đương nhiên là đồng ý: "Được."
Sau đó, cô muốn bế lấy con mèo nhỏ từ trong tay Từ Gia Tu nhưng anh không đưa cho cô, lý do là, "Nó là mèo hoang, không được tiêm vắc-xin phòng bệnh, trước tiên em đừng chạm vào nó. À đúng rồi, cốp xe có cái hộp giấy nhỏ, em cầm ra đây cho anh."
"Được. . ."
Mọi chuyện được giải quyết. Ngồi vào trong xe một lần nữa, Lục Già phát hiện ra khuỷu tay của Từ Gia Tu có vết trầy nhỏ, chắc có từ lúc chống tay cúi xuống gầm xe rồi. Từ Gia Tu nói vết thương này chẳng đáng kể gì, Lục Già mềm lòng, sức quyến rũ của đàn ông thường rõ nét nhất vào lúc khiến phụ nữ cảm thấy tin cậy và yên tâm. Trước kia cô có một đồng nghiệp nữ có tính cách mạnh mẽ thích một đồng nghiệp nam có tính cách chất phác rất nhiều năm, cũng chỉ bởi vì trong một lần công tác đi về đêm, đồng nghiệp nam xuống xe nhặt hết mấy viên gạch nằm giữa đường gọn vào một chỗ, hành động nhỏ này giúp các xe đi sau không vấp phải gạch nữa. Tuy chẳng phải là chuyện to lớn đáng ca ngợi gì, nhưng nó lại mang theo sức mạnh thâm nhập vào lòng người, ấm áp và tốt đẹp.
Chỉ có điều, Từ Gia Tu hoàn toàn không có ý định nhận nuôi con mèo này, ý của anh là sau khi chữa khỏi cho nó thì sẽ đem tặng cho người khác hoặc đưa tới trung tâm chó mèo hoang để người ta chăm sóc nó.
Ở bệnh viện thú y, Lục Già dán băng cá nhân lên vết trầy ở khuỷu tay Từ Gia Tu. Từ Gia Tu nói cũng không sai, nuôi mèo hoang không tốt cho lắm, "Ăn Trộm” và “Chột Dạ” chính là ví dụ tốt nhất.
Hai người ngồi chờ ở bệnh viện thú ý cho tới khi màn đêm buông xuống, đây là bệnh viện của người mà Từ Gia Tu quen, cách nhà họ Từ rất gần. Trong nhà anh cũng có nuôi một con chó, thỉnh thoảng rảnh rỗi anh lại dẫn nó đến đây tiêm.
Mèo nhỏ bị thương tạm thời nằm ở bệnh viện thú ý. Lục Già và Từ Gia Tu cùng đi ra ngoài, Từ Gia Tu nhìn cô nói: "Lát nữa vào thẳng nhà anh, chúng ta ăn chút gì đó nhé."
Hả?
Lục Già trả lời đặc biệt anh dũng: "Được!"
Từ Gia Tu vỗ vỗ đầu cô, nhịn không được cười lớn, chẳng phải đã gặp mặt hết rồi sao.
Sau đó, Từ Gia Tu lại ghé mắt nhìn qua, nhàn nhạt hỏi: "Lúc trước ở trong xe, em đã nói với anh cái gì, trước kia em từng quen biết Tống Tuyển Hi?"
Lục Già nhìn lại bạn trai: "Công việc của em trước kia có từng đến công ty của Tống Tuyển Hi làm công tác thẩm tra, từng có tiếp xúc. . ." Cô vẫn không muốn nói nhiều, có một số việc thanh giả tự thanh, nói nhiều ngược lại có vẻ như đang chột dạ. Đây cũng là lý do mà lúc trước cô không nhắc về Tống Tuyển Hi với Từ Gia Tu, Tống Tuyển Hi đã coi như không biết cô thì cần gì cô phải “khai ra” mình với Tống tổng có "dây dưa". Nếu không phải Tống Tuyển Hi muốn đầu tư vào Ốc Á thì cô đã cho thẳng anh ta vào thùng rác não bộ, một nhát quét sạch rồi.
"À?" Từ Gia thoáng ngây người một lát, dắt tay cô rồi hỏi: "Lục Già, em cảm thấy Tống Tuyển Hi như thế nào?"
Lục Già thành thật trả lời: "Là một người đàn ông thành công, có lý tưởng có thực lực. . . còn đào hoa nữa. Cứ nhìn cô gái anh ta dẫn đến hôm nay là biết."
"Đào hoa?" Từ Gia Tu không ủng hộ ý kiến này, "Anh ta không đào hoa, người đào hoa phải là Diệp Ngang Dương mới đúng, lần nào cũng đều có cảm tình, tới nhanh đi cũng nhanh. Còn với Tống Tuyển Hi, phụ nữ không thiếu nhưng cũng chẳng là gì cả."
Thật vậy sao, Lục Già không có cách nào phản bác; sở dĩ Từ Gia Tu phân tích triệt để như vậy là vì đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất sao? Lục Già phát ra một tiếng thở dài rất nhẹ.
"Sao lại thở dài?"
"Buồn nha. . . Nếu sau này anh cũng như vậy thì làm thế nào." Lục Già nghĩ gì nói nấy. Mặc dù nói như vậy, nhưng cô vẫn rất tin tưởng vào Từ Gia Tu. Nếu Từ Gia Tu thích thì những cô gái có quan hệ với anh đã kín hết ba vòng trường trung học Đông Châu rồi. Cô và anh thật vất vả mới ở chung một chỗ nhau, Lục Già ăn vạ ôm lấy Từ Gia Tu, "Anh phải quý trọng em đấy, bằng không em sẽ —— "
Từ Gia Tu hạ mắt cười khẽ: "Bằng không em sẽ làm gì?"
Lục Già nói không nên lời, rời khỏi anh ư? Vẫn là nên vẫy đuôi lấy lòng thì hơn. Khi yêu thương một người, thì chúng ta giống như được mặc thêm một lớp áo giáp; có thể dễ dàng bị thương nhưng cũng có thể vì đối phương mà không hề nao núng, sợ hãi.
Cô nghĩ, nếu về sau thực sự có một ngày như vậy, Từ Gia Tu không quý trọng cô thì khẳng định là do cô không tốt. Có một loại tin tưởng, cô tin anh sẽ vượt qua chính mình.
Biệt thự của nhà họ Từ nằm ở gần bờ hồ, Janice nói nhà của Diệp Ngang Dương cũng ở đó, rất nhiều người có tiền của Đông Châu đều ở khu này. Gia cảnh của Từ Gia Tu khẳng định là không tệ, ba là kỹ sư cao cấp, bên đằng ngoại hằng năm đều có chia lợi nhuận, cho dù không phải hào môn đại phú đại quý thì tuyệt đối là giai cấp trung lưu khá giả.
Cô và Từ Gia Tu đột nhiên về đây ăn cơm, đã qua bữa tối rồi, mẹ Từ và dì giúp việc lại phải vào phòng bếp. Lục Già cực kỳ bối rối, ba Từ ngăn không cho cô đi hỗ trợ: "Khó có được khi tới nhà ăn một bữa cơm, cháu cứ ngồi nghỉ là được rồi."
Lục Già đỏ mặt, Từ Gia Tu ngồi trên ghế gỗ trong phòng khách, gọi Kim Mao mà nhà nuôi ra giới thiệu cho cô biết. Kim Mao cao lớn nhìn thấy Từ Gia Tu thì vô cùng vui vẻ, nhảy nhót không ngừng.
Từ Gia Tu nhìn Lục Già, sau đó vỗ vỗ tay, hướng dẫn Kim Mao biểu diễn cho cô xem, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng cười vui vẻ. Một Từ Gia Tu như vậy, không phải là nam thần của trung học Đông Châu, cũng không phải là ông chủ đầy hào quang của Ốc Á, mà chỉ giống như một cậu nhóc đẹp trai đơn thuần.
Đàn ông vĩnh viễn đều có một mặt trẻ con như thế, Từ Gia Tu cũng không ngoại lệ.
Lục Già chơi cùng Kim Mao của nhà họ Từ một lúc, Từ Gia Tu vuốt ve đầu của nó, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Xem ra nó rất thích em, giống anh."
Lục Già vui ơi là vui, cô cũng rất thích Kim Mao, còn thích anh hơn nữa.
Mẹ Từ và dì giúp việc đã làm xong một bàn đồ ăn. Từ Gia Tu dẫn Lục Già tới toilet rửa tay, còn cẩn thận ấn nước rửa thay giúp cô, thay cô kỳ cọ, vừa làm vừa nói: "Rồi, rửa tay rửa tay, ăn cơm ăn cơm."
Biểu hiện thật tốt, Lục Già nhịn không được kiễng chân lên thơm một cái vào mặt bạn trai, ánh mắt tràn đầy vui vẻ.
Từ Gia Tu, sao anh lại đối xử tốt với em như vậy.
Em đã là người của anh rồi, đương nhiên anh phải đối xử tốt với em chứ. Từ Gia Tu không biết những người đàn ông khác đối xử với người họ yêu như thế nào, nhưng đối với Lục Già, anh chỉ nghĩ muốn thương cô, yêu cô, đau lòng thay cô. Khi làm việc tại Ốc Á anh không thể biểu hiện ra rõ ràng, trong nhà trọ lại có Janice như cái bóng đèn to treo lủng lẳng trên cao. Hiện tại anh và bạn gái đã ở trong nhà mình, đương nhiên muốn thân thiết hơn một chút, huống chi, hai người cũng đã làm chuyện “vợ chồng” hết rồi.
Lục Già và Từ Gia Tu đi ra ngoài ăn cơm, mẹ Từ và dì giúp việc ăn ý liếc mắt nhìn nhau cười. Cái đó, liệu hai người có nhìn thấy cảnh vừa rồi không?
Đồ ăn của nhà họ Từ thực sự rất ngon, đúng là không biết làm thế nào lại dưỡng ra được Từ Gia Tu không có tính kén ăn, soi mói. Mẹ Từ nói: "Tiểu Tu, con phải thường xuyên dẫn tiểu Lục về ăn cơm đấy, biết không? Không thể hiểu nổi mấy thứ nấu trong cantin của công ty con, đó là thức ăn cho người sao?"
Từ Gia Tu gắp một ít thức ăn vào trong bát của Lục Già, đầu cũng không ngẩng lên trả lời mẹ Từ: "Hiện giờ chúng con hầu như đều tự nấu ăn, rất tốt đó mẹ."
"À à." Mẹ Từ phụt cười, hai người bắt đầu nói đến một số vấn đề trong cuộc sống. Đảo mắt lại nghĩ đến một chuyện, "Tiểu Tu, con không thể ngày nào cũng để tiểu Lục nấu cơm cho ăn được, hiện tại không được, về sau cũng không được, mẹ cho tiền để các con thuê người giúp việc, có được hay không?"
Được hay không? Từ Gia Tu nhìn về phía Lục Già, ánh mắt cười đùa, hỏi ý kiến.
Lục Già vô cùng xấu hổ, kỳ thực mỗi lần hai người cùng nhau nấu cơm, đều là do Từ Gia Tu ra tay vào bếp. Mặt khác, sao cô lại có cảm giác như mình đã là nàng dâu của nhà họ Từ vậy nhỉ?
Từ Gia Tu và mẹ Từ trò chuyện với nhau, tuy rằng không nhiều nhưng Lục Già vẫn thấy thực hâm mộ. Cô đột nhiên nhớ tới mẹ của mình, năm đó khi thi Đại học xong, cô đến nhà dì cả chơi. Dì cả nói cho cô biết, di ngôn mấy ngày cuối cùng của mẹ cô chỉ có tiếc nuối. Tiếc rằng không thể nhìn cô lớn lên, không thể tiếp tục quản lão Lục uống ít rượu đi. Sau đó còn nói nếu có người thích hợp thì phải hỗ trợ lão Lục đi bước nữa; tiếp đến nhất định phải chọn cho cô một nhà chồng thật tốt, mẹ chồng phải là người hiền lành, như vậy cô sẽ không phải chịu uất ức. Mẹ ruột mất, về sau kết hôn sinh con, còn có mẹ chồng quan tâm, chăm sóc. . .
Mẹ Từ cũng gắp thức ăn cho cô, Lục Già có chút nghẹn ngào, nhanh chóng vùi đầu vào ăn, cảm giác nước mắt chảy ngược vào bên trong thực quản, thức ăn trộn lẫn với nước mắt mằn mặn.
Về phần lão Lục, giáo sư Giang khẳng định là người thích hợp rồi.
Thật ra, trước khi thi Đại học, cô không thực sự thích giáo sư Giang, đại khái là sợlão Lục sẽ bị cướp đi. Cô nghĩ phải thay mẹ bảo vệ tình yêu và tình thân, suy nghĩ thật ấu trĩ. Mỗi khi giáo sư Giang đối xử tốt với cô, cô đều cảm thấy bà ấy có rắp tâm khác. Có một số việc, sau khi trưởng thành thì mới suy nghĩ cẩn thận được, trước kia cô không hy vọng lão Lục và giáo sư Giang có thân thiết gì, nhưng hiện tại thì chỉ hận không thể thay hai người chuẩn bị hôn lễ.
Rời khỏi nhà họ Từ, gió mát đêm hè nhẹ nhàng thổi tới, từng cột đèn đường mang phong cách Châu Âu sáng lên từng cái. Từ Gia Tu hỏi có phải lúc ăn cơm cô nhớ tới điều gì hay không? Lục Già nhất thời không nhịn được, xoay người ôm lấy anh. Cô vùi mặt vào lồng ngực của bạn trai, lẳng lặng ôm một hồi.
. . . Tha thứ cho em, Từ Gia Tu.
Không phải cô cố ý chống chế cãi ngang, cũng không phải cô cố ý không thẳng thắn thành khẩn, mà chỉ là vì hiện tại tất cả mọi việc đều quá tốt, cô không muốn phải mạo hiểm, dù chỉ là một chút. Cô càng không hi vọng, bởi vì quan hệ giả dối hư ảo của cô và Tống Tuyển Hi mà làm ảnh hưởng đến phán đoán của anh, khiến Ốc Á mất đi số vốn đầu tư lớn.
Cô không có sai, chỉ là cô quá lo lắng mà thôi.
. . .
Ốc Á cùng Tư Tâm Đặc của Tống Tuyển Hi xác định hợp tác, kế tiếp Từ Gia Tu sẽ có mấy buổi đàm phán chính thức. Lục Già tặng cho bạn trai một món quà, là một bộ tây trang có giá năm con số. Tây trang của Từ Gia Tu không nhiều, chỉ có một hai bộ, đều là của mẹ Từ mua cho anh. Với tư cách là bạn gái, đương nhiên cô nên mua cho anh một bộ. Một số tiền không nhỏ, Janice thấy vậy liền phát biểu ý kiến: "Lục Già, tôi với cô ở chung lâu như vậy, bây giờ mới phát hiện ra cô là tiểu phú bà đó nha. "
‘Tiểu phú bà’ thì chưa tới nhưng đúng là có chút tích lũy. Mấy năm nay tiền lương nhận được không tệ, mỗi lần đầu tư cũng thu được số lợi nhuận nhất định, số tiền tích lũy được hẳn là có thể . . chịu một nửa tiền nhà nếu cô và Từ Gia Tu kết hôn.
Ừm, đúng, cô muốn cùng Từ Gia Tu kết hôn, cô muốn gả cho anh.
Lục Già có chút đắc ý nho nhỏ, còn không quên nhắc nhở Janice: "Đúng rồi, số cổ phiếu tôi nhờ cô mua lần trước, hôm nay nhớ bán ra luôn nhé."
Janice: "Không thành vấn đề."
Lục Già trở về trung học Đông Châu một chuyến, cô đã mua quần áo cho Từ Gia Tu thì cũng không thế bất công mà quên mất lão Lục được. Vậy mà lão Lục vẫn oán giận cô từ ngày có Từ Gia Tu thì chẳng còn biết đường về nhà nữa.
"Gần đây con bận mà." Lục Già kéo cánh tay của lão Lục, cô có nói dối đâu, đúng là gần đây Ốc Á có rất nhiều việc. Vài hạng mục đồng thời tiến hành, Lục Già ngoài việc là kế toán của Ốc Á thì vẫn còn là phó đội trưởng của “Thập Quang”, quả thực chả mấy khi rảnh rỗi. Thời gian tới hẳn là còn bận rộn hơn nhiều.
Lão Lục nhìn quần áo mà cô mua cho ông một lượt rồi nói: "Mua đồ hàng hiệu thế này, là tiền lương của con tăng hay là tiền của con rể ba thế?"
Dừng! Lại còn con rể cơ. . .
Trong ví của cô thực sự có thẻ của Từ Gia Tu nhưng cô không có dùng. Còn về tiền lương thì.... Lục Già khoa tay múa chân nói: "Đúng là có tăng một chút ạ."
"Thích nhé. "
Lần hợp tác này của Ốc Á và Tư Tâm Đặc, song phương đều phải mời kế toán của văn phòng luật sư đến thẩm tra lại một lần nữa, thẩm tra chuyên nghiệp, thuế cũng phải kiểm toán rồi báo cáo cụ thể ra từng mục. Là kế toán của Ốc Á, Lục Già cũng phải phối hợp với công tác kiểm tra, quá trình khá rườm rà, cũng may là các mục của Ốc Á đều rất rõ ràng.
Ốc Á mời văn phòng luật nổi tiếng nhất của Đông Châu. Luật sư cùng đoàn kế toán viên cao cấp của Tư Tâm Đặc cũng sắp đến đây.
Tống Tuyển Hi vẫn mời đội ngũ kế toán từ công ty cũ Lục Già từng làm việc, vậy người tới lần này sẽ là ai?