Thời gian trôi qua cực nhanh, một ngày nhanh chóng trôi qua.
Chu Hạo đi về phía nhà mình.
"Hả? Cái ao lớn ở đây và những nơi khác đang được dọn sạch? Còn có cống thoát nước?” Chu Hạo nhìn đường lớn.
Lúc này cái ao lớn trên đường lớn đang được dọn dẹp, Chu Hạo biết, bên trong cái ao kia có gần trăm con cá kiểng.
"Nhằm vào điểm sáng kỳ dị sao?” Chu Hạo thầm nói trong lòng.
Thời gian gần đây thành phố Vu có rất nhiều hành động, hơn nữa khắp nơi đều đang tiến hành một ít chuyện kỳ lạ.
Bây giờ nghĩ lại, Chu Hạo phát hiện vào lúc nghỉ đông thành phố Vu đã có một ít thay đổi.
Ở một vài khu vực, chiếm cứ phần lớn diện tích, nhưng hoàn toàn ở trong trạng thái bí mật, không biết rốt cuộc bên trong đang xây dựng cái gì.
Trong lòng hắn có nghi hoặc, nhưng mà không cách nào biết được nguyên nhân, chỉ phải nén lại trong lòng.
Chu Hạo trở về nhà hấp thu điểm sáng kỳ dị, độ dày của những điểm sáng kỳ dị này lại tăng thêm một ít, lúc này đây, hắn chỉ hấp thu tầm hơn 10 phút, thân thể đã đạt tới bão hòa.
"Không biết độ dày của những điểm sáng kỳ dị này sẽ gia tăng tới mức độ nào?” Chu Hạo thầm nghĩ.
.
.
.
.
.
Liên tiếp vài ngày, Chu Hạo đều cẩn thận quan sát, từ sáng thứ hai mãi cho đến thứ sáu, độ dày tăng gấp 10 lần so với lúc trước!
Tiết học thứ hai của chiều thứ sáu là tiết thể dục của lớp tám khối cấp ba, toàn bộ học sinh đều reo hò chạy về phía sân thể dục.
Cấp ba bài vở và bài tập nặng nề, giờ học thể dục mỗi tuần một lần đã trở thành thời gian thư giãn hiếm hoi của học sinh.
Đương nhiên, trước giờ học thể dục, theo thường lệ là chạy cự li dài một ngàn mét, việc này rất đau khổ, bởi vì học tập nên tố chất thân thể của những học sinh này cũng chỉ bình thường, rất nhiều bạn sức khỏe đều ở vào trạng thái kém.
"Hả, lần này chạy cự li dài hình như tôi không có mệt như trước."
"Tôi cũng vậy."
"Tôi cảm thấy mình còn có thể chạy vài vòng."
.
.
.
.
.
Rất nhanh, chạy cự li dài chấm dứt, có điều một ít học sinh có chút kinh ngạc, bình thường sau khi chạy xong bọn họ đều không thở nổi, nhưng mà hiện tại lại chỉ cảm thấy hơi mệt một chút.
Sau khi chạy bộ, là hoạt động tự do.
"Ha ha, chơi bóng rổ đi, Trương Nguyên, Mạc Vĩ, xem tôi hành các cậu thế nào.” Triệu Nham cười to nói, trong ngực ôm một quả bóng rổ, cùng chín người kia lao về phía sân bóng rổ.
Những học sinh khác thì đánh cầu lông, hoặc là bóng bàn,….
Chu Hạo không có gia nhập vào đó, hắn ngồi trên ghế đá, ôm một quyển sách về sinh vật tiến hóa xem.
"Sinh vật tiến hóa, yếu kém sẽ bị đào thải, ngoại trừ loài người đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, thì trong rừng rậm, thảo nguyên, bốn đại dương,…, các loại sinh vật đều tuân theo quy tắc tương ứng, giống như ở rừng rậm, chỉ có động vật ăn thịt cường tráng nhất mới có thể sinh tồn.
.
.” Chu Hạo yên lặng xem.
Nhân loại đang tiến hóa, nhưng mà trên thực tế bọn họ đã tách ra khỏi các giống loài khác, xếp trên tất cả các giống loài.
Thậm chí Nhân loại có thể dễ dàng thay đổi quy tắc thiên nhiên.
"Bang lang!” Bỗng nhiên, một tiếng vang thật lớn truyền đến, Chu Hạo ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy được một người trực tiếp dùng tay phải chộp vào khung rổ, quả bóng rổ trực tiếp từ trên đó rơi xuống đất.
“Slam dunk!" (* 1 thuật ngữ trong bóng rổ)
"Mạc Vĩ, kỹ thuật không tồi nha, vậy mà có thể slam dunk, khả năng nhảy cao mạnh như vậy?"
.
.
.
.
.
Nhất thời, những nam sinh khác cười nói.
Mạc Vĩ buông tay ra, trực tiếp rơi xuống đất, cậu ta khẽ mỉm cười, nhìn về phía một vài nữ sinh ở xung quanh vì cậu ta slam dunk mà bị hấp dẫn đến, trong mắt hiện rõ vẻ tự đắc.
Là một nam sinh cấp ba, đương nhiên muốn hấp dẫn lực chú ý của các nữ sinh.
Lại một vòng tranh bóng mới bắt đầu, trong mắt các nam sinh này rõ ràng có một tia chiến ý, ở trên sân bóng rổ, ai cũng muốn trở thành người chói sáng nhất.
"Bang lang!” Bỗng nhiên, lại một âm thanh vang lên, một nam sinh cao hơn 1.8 mét nhảy lên, độ cao hai tay vượt qua khung giỏ bóng rổ, sau đó cậu ta đập mạnh quả bóng xuống.
Tạo nên một tiếng vang thật lớn, tại là một lần slam dunk!
"Oa! Đẹp lắm!"
"Thật lợi hại nha."
.
.
.
.
.
Ngay lập tức, một trận tiếng hoan hô truyền đến, có vài nữ sinh còn lớn tiếng hoan hô.
Người thứ hai slam dunk thành công.
Lúc sau, trên sân bóng rổ, những học sinh này giống như so kè nhau, mỗi một người đều thử slam dunk, cuối cùng thế mà có 10 người thành công!
Phải biết rằng, độ khó của slam dunk rất cao, học sinh bình thường rất khó làm được.
Từng tiếng hoan hô vang lên, Chu Hạo cũng đứng ở trong đám người.
"Tố chất thân thể của những người này đều tăng sao?” Chu Hạo cẩn thận nhìn.
Lấy Triệu Nham làm ví dụ, tố chất thân thể trước kia bình thường giống như hắn, nhưng mà hiện tại vận động thời gian dài như vậy, lại không có dừng lại nghỉ ngơi.
"Là bởi vì độ dày của điểm sáng kỳ dị tăng lên, dung nhập vào bên trong cơ thể, trong lúc vô tình bị thân thể hấp thu một ít sao?” Chu Hạo khép quyển sách trong tay lại, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời có chút chói mắt.
"Hi vọng loại biến đổi này sẽ không theo chiều hướng phá hư phương hướng phát triển!” Chu Hạo thầm nói trong lòng.
.
.
.
.
.
Thứ bảy, theo lệ thường trường cấp 3 Nhất Trung của thành phố Vu kiểm tra môn Vật lý và số học, ngày chủ nhật được nghỉ ngơi một ngày.
"Những điểm sáng kỳ dị này không tăng lên nữa.” Sáng sớm chủ nhật, Chu Hạo thức dậy, ngồi xếp bằng ở trên giường, cảm nhận điểm sáng kỳ dị ở xung quanh.
Độ dày của những điểm sáng kỳ dị này cuối cùng cũng ổn định, đêm qua và sáng hôm nay đều không có thay đổi.
"Không biết cần hấp thu thêm bao nhiêu mới có thể mở ra hình vẽ thứ ba?” Chu Hạo cảm nhận tám hình vẽ ảm đạm trong đầu.
Hắn biết, mỗi một hình vẽ mở ra, có nghĩa là hắn đã tiến bộ rất lớn.
Thế giới đang biến đổi, dường như Chu Hạo cảm ứng được một thế giới mới đang chậm rãi xuất hiện.
"Tiểu Hạo, đã dậy chưa?” Đến 6h30, Vương Lan gõ cửa phòng Chu Hạo gọi.
"Dậy rồi ạ.” Chu Hạo lập tức đi mở cửa, nói: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"
Bình thường đều là tự hắn đi ra, cha mẹ sẽ không gọi hắn.
"Hôm nay là sinh nhật của con, con quên rồi sao? Mẹ đã nấu mì cho con rồi, hơn nữa còn cho thêm vào vài quả trứng.” Vương Lan cười nói.
"A?” Chu Hạo gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, nói: "Suýt chút nữa thì con đã quên, cám ơn mẹ."
Hiện tại thế giới biến đổi, Chu Hạo thật sự đã quên sinh nhật của mình.
Điều kiện trong nhà rất kém, sinh nhật cũng không thể mua bánh ngọt, nhưng mà mỗi lần Vương Lan đều nấu mì thêm trứng gà cho Chu Hạo ăn.
Cha mẹ vĩnh viễn đều nhớ rõ sinh nhật của con mình.
Chờ Chu Hạo ăn xong, Vương Lan rửa bát đũa, nói: "Tiểu Hạo, hôm nay nghỉ, đi ra ngoài đi dạo đi, thả lỏng một chút, nhưng mà không được bán tượng khắc gỗ."
Nói xong, vẻ mặt Vương Lan nghiêm túc.
"Vâng.” Chu Hạo nhìn mẹ mình, chỉ phải gật đầu nói.
Ở trong nhà ôn tập sách giáo khoa một chút, đến 8 giờ, Chu Hạo liền đi ra khỏi nhà.
Sau khi học xong, thả lỏng đúng cách một chút rất có lợi.
"Hả, cây cối ở nơi này thế mà lại tỏa ra sự sống một lần nữa?” Chu Hạo đi tới phía sau khu chung cư mà mình đang ở.
Nơi này có một ít cây khô, không biết đã chết bao lâu, nhưng mà hiện tại phía trên thế mà xuất hiện một ít chồi non.
Chu Hạo lại nhìn về phía những cây cối khác.
Những cái cây này rõ ràng phát triển rất tốt so với trước, cành lá vô cùng tươi tốt.