Quay Đầu Là Vực

Chương 2



8.

Ta cố gắng giữ vững tinh thần, muốn giả vờ như không có gì.

Nhưng những cơn đau đầu, đau ngực, buồn nôn, khó chịu trên thân thể càng lúc càng xuất hiện thường xuyên.

Liên Chi thấy ta dần dần yếu đi, trước mặt thì làm khùng làm điên để dỗ dành ta, sau lưng ta lại len lén lau nước mắt.

Có một ngày, nàng ngồi xổm ở chân tường rồi kêu to: "Nương nương, nương nương! Không sống nổi, không sống nổi nữa rồi..."

Hay ghê, ta vẫn chưa c.h.ế.t mà nàng ấy phát điên trước ta rồi.

Qua một lát sau, nàng chạy vào trong điện, lén lút nhìn ta chằm chằm, sau đó lấy trong lồ ng ngực một con mèo nhỏ ốm yếu ra.

"Nương nương, cứu nó đi, nếu không thì nó không sống nổi..."

Hai mắt Liên Chi đẫm lệ mà nhìn ta, thì ra là nói con mèo này à.

Ta vừa giận vừa buồn cười, cũng không biết nàng lanh lợi thật hay là giả, nói những lời này với ta, không sợ ta đau lòng à.

Mèo con hấp hối, ta nghĩ có nuôi cũng sống không lâu nên cứ thuận theo ý Liên Chi, để cho nàng chăm sóc nó, để nàng khỏi phiền ta nữa.

Ai ngờ buổi trưa ngày thứ hai, ta mới chợp mắt một tí thì nó đã bắt đầu vùi đầu vào trong bát sữa dê của ta, uống no tới mức sắp bể bụng luôn rồi.

Ta sợ nó no đến c.h.ế.t nên luống cuống tay chân mà nâng niu nó trong lòng bàn tay, không dám động đậy.

Liên Chi vừa đi vào liền la lên: "Nương Nương! Nó ăn xong là sẽ ị..."

Nàng còn chưa dứt lời, mông của mèo nhỏ ốm yếu đã bắt đầu phụt phụt, phía dưới còn chưa xong việc thì phía trên đã bắt đầu ọc sữa.

Ta khóc, ta thật sự rất muốn khóc.

Đôi bàn tay của ta xong rồi.

Ta vốn cho rằng nó sắp c.h.ế.t, không ngờ rằng càng ngày nó càng ồn ào, cố chấp mà sống tiếp.

Nó chuyên môn uống sữa trong chén của ta, nhờ phúc của nó mà khẩu vị của ta cũng tốt lên từng ngày.

Mỗi ngày ta đều phải gấp gáp uống sữa, nếu không thì sẽ không còn nữa.

9.

Liên Chi thấy tinh thần ta chuyển biến tốt đẹp, nàng vui vẻ quấn mấy sợi len thành quả cầu tròn để cho mèo con ốm yếu chơi với ta.

Ta và nó đều không thích cái đó.

Bọn ta thích trèo lên cây, ngày ngày cùng nhau nhảy lên cái cây trong viện, dọa bay vài ổ chim sẻ.

Có một ngày, ta mới vừa leo lên được hai ba mét thì đã nghe thấy một đám người hô to: "Bệ hạ vạn an."

Lý Tông Khác đứng dưới tàng cây, ngửa đầu nhìn mông của ta, trên mặt hắn là biểu cảm nghĩ mãi không hiểu.

Ta cảm thấy buồn cười, đột nhiên ngực có cảm giác đau đớn âm ỉ, tay có hơi trượt khỏi thân cây.

Lý Tông Khác vội vươn tay ra, bộ dạng có vẻ như chuẩn bị đỡ ta.

Hắn gật đầu nói với ta: "Mị Ngư, nhảy đi đừng sợ."

Trong lúc hốt hoảng, dường như ta và hắn trở về những chuỗi ngày không có Tống Minh Yên.

Lúc trước, hắn đối xử với ta rất tốt.

Ta mềm lòng trong nháy mắt, nhắm mắt lại, dùng bản thân mình đánh cược một ván.

Nếu Lý Tông Khác có thể đỡ được ta, ta lập tức vui vẻ nói lời tạm biệt với hắn, đời này hảo tụ hảo tán*.

*Gặp gỡ và chia ly đều trong sự vui vẻ.

Ta nghe thấy tiếng Tống Minh Yên khóc ở ngoài cửa, nàng ta nói: "Mèo ở đâu ra vậy, đau quá."

Lý Tông Khác, ngươi sẽ chọn ai đây?

Ta buông tay ra, rơi xuống lớp đất mềm.

Có hơi đau, cảm giác đó làm một giọt nước mắt quý giá trào ra khỏi mắt ta.

10.

Thời tiết rét đậm, Phiên Vương Tây Bình vào kinh cống nạp.

Tống Minh Yên đi theo Lý Tông Khác tham dự cung yến, ta và nàng ta, oan gia ngõ hẹp gặp nhau.

Nàng ta khoác áo choàng mới tinh, cùng với chiếc khăn choàng cổ bằng đuôi hồ ly, nhìn có vẻ mềm mại và bồng bềnh hơn của ta.

"Lý Tông Khác, nhẫn của chàng và nàng ta là một đôi đúng không? Sao chàng có thể mang nhẫn cặp cùng nữ nhân khác chứ!"

m thanh của nàng ta khẽ run như là nhận hết uất ức.

"Ta mặc kệ, nàng ta không cho đuôi hồ ly thì thôi nhưng hôm nay chàng bắt nàng phải đưa cho ta chiếc nhẫn đó bằng bất cứ giá nào, thậm chí là phải bẻ gãy ngón tay của nàng ta!"

Chiếc nhẫn này là vật đính ước của ta và Lý Tông Khác.

Ta đích thân làm hai cái, ta mang một cái, một cái khác là do ta thừa dịp Lý Tông Khác đi ngủ, đã lén đeo lên tay hắn.

Khi đó, hắn lập tức giữ tay của ta lại, cười đùa ta: "Nàng cứ lén lén lút lút, biết ngay là nàng làm chuyện xấu mà."

Ta không phục mà nhe răng với hắn.

"Sao lại là chuyện xấu được, đây là tập tục ở biên cương của chúng ta, đeo nhẫn chính là muốn cùng sống trên giường, c.h.ế.t chung một huyệt, chàng không muốn thì thôi."

Hắn giơ tay nhìn chằm chằm chiếc nhẫn thật lâu, sau đó xoay người đưa lưng về phía ta, lầu bầu lẩm bẩm:

"Ẻo lả muốn c.h.ế.t, cũng không biết làm kiểu dáng mạnh mẽ một chút, như này thì làm sao trẫm đối mặt với văn võ bá quan..."

Hắn oán giận nhưng vẫn không tháo nhẫn ra.

Ta cười cười, liếc mắt nhìn ngón tay Lý Tông Khác, hiện giờ đã không còn rồi.

Cũng tốt.

Ta tháo nhẫn cuống, ném về phía sau, nhìn Tống Minh Yên một cách lười biếng.

"Muốn thì tự đi mà nhặt."

"Hệt như khuất cái vậy, ánh mắt suốt ngày chỉ biết thèm khát đồ của người khác, không biết ngại à."

Ta nhấc chân bước đi, Lý Tông Khác kéo mạnh ta lại.

"Ai cho phép nàng ném xuống!"

"Nhặt về cho trẫm."

Tầm mắt của hắn rơi vào trên ngón tay ta, nơi đó có một vết đỏ tròn tròn.

Tuy hắn xem ta là thế thân nhưng ta là ta.

Ta ở cùng Lý Tông Khác ba năm, ai cũng không dám khẳng định rằng ta không hề lưu lại một chút dấu vết nào trong lòng hắn.

Tống Minh Yên luống cuống, vội vàng cầm tay hắn, uất ức nói: "Thôi, cũng không phải thứ gì đáng giá, chàng đừng tức giận, cẩn thận hại sức khoẻ."

Lý Tông Khác hơi sững sờ, hắn quay đầu nhìn ta một cái, cười lạnh rồi phẩy tay áo bỏ đi.

11.

Đi cùng Tây Bình Vương còn có một vị thuật sĩ tên là Ngọc Chương.

Nghe nói hắn ta là người tài giỏi, am hiểu phân tích chiêm tinh, có thể nhìn thấy quá khứ, đoán được tương lai.

Cả người hắn mặc áo bào trắng, có vẻ không nhiễm bụi trần, hắn ta ngồi ở trong đám người, không cần nói cũng biết hắn chói mắt cỡ nào. Người luôn treo mắt cao hơn đỉnh đầu như Tống Minh Yên cũng nhịn không được mà liếc nhìn hắn ta.

Hắn ta lại chẳng muốn nhìn ai.

Chỉ ngước mặt, chơi đùa với ly rượu của mình và nhìn thẳng vào ta.

Nhìn chằm chằm vào ta tới mức mắt không chớp.

Ta như người mới tỉnh mộng, vội vàng thu hồi tầm mắt, cũng không biết bản thân mình đã nhìn hắn bao lâu rồi.

Đột nhiên có người kéo ta một cái, lúc ta lấy lại tinh thần thì đã bị Lý Tông Khác túm vào trong ngực.

Cử chỉ lỗ mảng của hắn tựa như một tên hôn quân mà ta là yêu phi tội đáng c.h.ế.t vạn lần.

"Đẹp lắm sao mà xuất thần như vậy."

Hắn nắm chặt eo của ta, hai đầu chân mày nhíu lại.

"Mị Ngư, gần đây nàng nhẹ quá, không chịu ăn uống gì sao?"

Cằm của hắn đặt trên vai của ta, miệng hắn áp vào tai ta và nói chuyện một cách thân mật, còn ánh mắt thì nhìn chằm chằm về phía Ngọc Chương.

Lý Tông Khác giống như con sói đang thể hiện chủ quyền một cách công khai, như một con hổ đang tập trung quan sát kẻ địch có ý định giành con mồi với mình.

Ta hỏi lại: "Bệ hạ ghen sao?"

Biểu cảm của hắn thay đổi: "Làm sao có thể được."

Ta đẩy đầu của hắn ra, chầm chậm đứng dậy, sau đó ghé vào tai hắn, dùng một giọng điệu lạnh lùng mà nói: "Vậy thì đừng làm như thế, buồn nôn lắm."

Vẻ mặt Lý Tông Khác vô cùng khó coi.

Hắn mất hứng, ta lại vô cùng hào hứng.

12.

Lý Tông Khác là một người rất thù dai.

Ta không để hắn vui vẻ, đương nhiên hắn cũng sẽ không muốn ta vui vẻ.

Vườn hoa lan ta đích thân gieo trồng bị hắn san bằng thành bình địa, đổi thành hoa mẫu đơn mà Tống Minh Yên yêu thích.

Vọng viễn đình do hắn xây dựng cho ta cũng bị rào lại, chỉ cho phép Tống Minh Yên ra vào.

Những nơi ta thích đi, giờ đã không còn rồi

Hoàng cung này đã hoàn toàn biến thành một nhà giam giữ ta.

Nhưng mà có quan trọng đâu, ta sắp c.h.ế.t rồi, một khi c.h.ế.t là sẽ được giải thoát.

Một ngày này, Triệu tổng quản mang theo người vào trong cung của ra, ông ta nói muốn gỡ xích đu do Lý Tông Khác chính tay làm cho ta.

Ta nghĩ nghĩ, sau đó tạt một thùng dầu lên trên đó, mồi chút lửa.

"Đừng phiền phức như vậy, cứ đốt thẳng là được rồi, thiêu rụi hết luôn đi."

Ta ngồi ở trên bậc cửa, nhìn một đám người luống cuống tay chân lấy nước dập lửa.

Khi lửa được dập rồi thì mọi thứ đã cháy sạch sành sanh, chỉ còn lại một cái khung xích đu đỏ bừng mà thôi.

Triệu công công thở dài, đại khái là không biết nên bẩm báo với hắn như thế nào.

Lúc gần rời khỏi, ông ta cong eo, khuyên nhủ ta: "Nương nương, đừng trách lão nô lắm miệng."

"Hoàng thượng phá cái này đập cái kia một phen như vậy, đơn giản là trong lòng ngài ấy có nương nương nên mới gây gổ với người thôi."

"Nương nương, hay là người lùi một bước đi, chỉ cần người nói một câu, chắc chắn cuộc sống của người sẽ lại được phong quang vô hạn như trước."

Ta cong khóe miệng, trong lòng Lý Tông Khác có ta à?

Vậy thì tốt rồi, như vậy thì đến cuối cùng hắn mới cảm thấy đau đớn chứ.

Ta đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất, chỉ ông ta: "Đồ của hắn thì do hắn quyết định, ta không cần, hắn muốn cái gì thì cứ lấy đi hết đi."

13.

Một góc áo vàng lướt qua bức tường bằng ngọc bích ở ngoài cổng, Lý Tông Khác cười lạnh.

"Quý phi đúng là kiên cường, quả thực khiến trẫm phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa."

"Nếu nàng đã nói không để ý gì cả..."

Hắn nghiêng đầu, đối mặt với Tống Minh Yên: "Minh Yên, hôm nay nàng muốn cái gì, trẫm sẽ thưởng cho nàng."

Tâm lý của ta bắt đầu căng thẳng một phen.

Sắc mặt Tống Minh Yên cũng không tốt lắm, nàng ta không thích bị người khác dùng mình làm công cụ khiêu khích.

Nhưng nàng ta nhìn ta, sau đó vẫn dịu dàng đáp lại một chữ "Dạ."

Đầu ngón tay của nàng ta đảo một vòng, cuối cùng chỉ về mèo con ốm yếu trong tay Liên Chi.

Ta gần như là thét ra tiếng thét chói tai: "Không được! Nó là của ta!"

Lý Tông Khác nhìn ta với vẻ mặt châm chọc, nói với giọng nhẹ nhàng như mây bay: "Quý phi đã quên rồi à? Tất cả những thứ trong cung này đều là của trẫm."

"Chỉ có trẫm thưởng cho nàng, mới là của nàng mà thôi."

Chắc chắn hắn biết ta yêu thích con mèo con này cỡ nào.

Tống Minh Yên cũng biết cho nên nàng ta mới muốn cướp nó đi.

Nàng muốn cướp tất cả những thứ có thể khiến cho ta vui vẻ.

Bởi vì ta chỉ là thế thân của nàng ta, một thế thân thì làm sao dám hung dữ, làm sao được quyền tươi cười.

Nàng ta muốn trả thù ta, muốn khiến ta không thể cười nổi.

Mèo con ốm yếu bị người ta nhốt vào trong lồ ng sắt, nó sợ hãi tới mức kêu meo meo liên tục.

Móng tay nó chộp vào từng thanh sắt, cào tới cào lui, ta nghe đến nỗi trái tim muốn tan nát thành từng mảnh.

Tống Minh Yên sẽ không đối xử tốt với nó, ta biết.

Ta rớt nước mắt, cuối cùng ta nhận thua trước Lý Tông Khác: "Là thần thiếp sai rồi, thần thiếp nhận lỗi, xin bệ hạ đừng mang nó đi, được không?"

Chỉ có khi nhìn nó mỗi ngày, ta mới có thêm hy vọng sống sót.

"Không có nó, thần thiếp sẽ c.h.ế.t..."

Ta ngã ngồi xuống đất, khóc như một đứa trẻ.

Lý Tông Khác không ngờ ta sẽ để ý một con mèo tới vậy.

Hắn giật mình một lúc rồi nhăn mày thở dài như thể không biết xử lý sao mới tốt.

Ta nhìn vẻ mặt không thể hiểu nổi của hắn, có lẽ hắn sẽ buông tha cho nó, có lẽ hắn sẽ không mang mèo nhỏ của ta đi.

Ta lau nước mắt, dùng một gương mặt tươi cười nhìn về phía hắn, rồi cầu xin hắn một cách vô cùng cẩn thận: "Đừng mang nó đi? Được không ạ?"

Tống Minh Yên đột nhiên ngồi chồm hổm trước lồ ng sắt, cười hì hì nói: "Lý Tông Khác, chàng có nhớ không trước đây chàng từng làm mất một con mèo con của ta, nó y hệt như con này, ta nghĩ mèo con không nỡ rời xa ta nên đã chuyển thế để báo ân cho ta đó."

Giọng nói của nàng ta mới mềm mại làm sao, thậm chí nàng ta còn khẽ liếc ta một cái.

Nàng ta mang theo nụ cười nhạo với vẻ chắc chắn, đồng thời cũng bóp c.h.ế.t hy vọng nhỏ nhoi của ta.

Ta thấy biểu cảm mềm lòng của Lý Tông Khác từ từ trở nên hờ hững.

Hắn vẫn mang mèo con ốm yếu của ta đi mất.

Rõ ràng ta đã nói, không có nó ta sẽ c.h.ế.t.

14.

Lý Tông Khác đưa mèo con ốm yếu đến Dưỡng Tâm Điện.

Triệu công công thường xuyên truyền lời cho ta, nói rằng bây giờ nó rất sung sướng, ăn ngon mặc ấm, còn có thợ thủ công khéo léo làm nhiều đồ chơi cho nó.

Ta lén qua đó nhìn nó thì thấy quả thật là thế, vậy nên ta dứt khoát buông bỏ ý nghĩ muốn bắt nó về.

Nếu không thì khi ta c.h.ế.t, nó phải đi đâu đây.

Thấm thoát đã đến đầu xuân, đại thần trong triều lại nhao nhao thượng tấu nói rằng hậu cung bỏ trống đã lâu, đến lúc lập Hậu rồi.

Tình thế bắt buộc nên dĩ nhiên người được chọn là Tống Minh Yên, nàng ta vẫn chưa được khoát phượng bào lên người nhưng đã đến chỗ ta diễu võ dương oai.

"Làm Quý Phi nhiều năm rồi, cuối cùng lại không được làm Hoàng Hậu, chắc hẳn trong lòng ngươi rất khó chịu ha."

"Đành chịu thôi, Lý Tông Khác nói ngày chúng ta đại hôn ấy, chàng ấy sẽ đặc biệt chuẩn cho ngươi hầu hạ ngoài tẩm điện, cũng xem như là thực hiện tâm nguyện cho ngươi..."

Ta thật sự không còn sức để cãi với nàng ta rồi.

Dạo gần đây, ta lúc nào cũng phát sốt, nóng tới mức cả người như bị thiêu đốt vậy.

Lý Tông Khác có đến hai lần, mỗi lần hắn tới, ta đều đang ngủ.

Rốt cuộc hắn cũng nhận ra ta có gì đó không đúng rồi.

Nghe Tôn thái y nói là do bị tích tụ phiền não trong lòng, hắn liền mở lòng từ bi mang theo mèo con ốm yếu đến thăm ta.

Vào buổi chiều, khi mèo con ốm yếu đến, ta cảm thấy bản thân mình tựa như đang hồi quang phản chiếu vậy, cả người tràn trề sức lực.

Ta vội vội vàng vàng, vừa đút nó uống sữa, vừa cho nó ăn thịt, lại còn gãi ngứa cho nó nữa.

Nó ru rú trong lòng ta, ta liền có cảm giác vô cùng phong phú.

Ta ngủ trưa trên mặt đất cùng nó, khi tỉnh lại thì mặt trời đã sắp khuất sau đỉnh núi rồi, thời gian trôi nhanh thật nhỉ.

Mèo con ốm yếu không nỡ rời khỏi.

Ta cũng không nỡ rời khỏi nó.

Ta ôm nó không buông tay, rồi còn cắn cánh tay đang duỗi qua của Lý Tông Khác.

Hắn mắng ta: "Vô lại."

Sau đó phất tay áo bỏ đi, ta thì chiếm lời.

15.

Nghe nói bởi vì mèo con ốm yếu mà Tống Minh Yên nổi giận đùng đùng với Lý Tông Khác.

Cũng là lần đầu tiên, Lý Tông Khác phạt nàng ta.

Có lẽ là do bạch nguyệt quang thành cơm hột rồi, nhìn tới nhìn lui mỗi ngày thì cũng sẽ ngán mà thôi.

Sáng sớm một ngày nọ, Liên Chi vui mừng tới mức khiến ta giật mình.

"Nương nương, tin tức cực kỳ tốt nè, phụ thân Tống Minh Yên bị tra xét ra tội tham ô, nhận hối lộ, cưỡng ép dân nữ, đã bị giải vào đại lao rồi."

"Dựa vào nàng ta mà dám nghĩ đến việc làm Hoàng Hậu, còn muốn trèo lên đầu chúng ta à, ta khinh."

Ta mơ mơ màng màng mà đáp lại: "Ai tra ra vậy?"

"Còn có thể là ai, đương nhiên là người hiểu rõ nương nương nhất trên đời này, lão Hầu Gia anh minh thần võ chứ ai!" Khóe môi ta cong lên, ta cuộn người vào chăn, miễn cưỡng nở nụ cười.

Trước đây phụ thân ta đã từng nói, mặc kệ là ai ức hiếp ta, dù người đó có trốn tận chân trời góc biển thì ông cũng sẽ giúp ta hả giận.

Ta nghĩ, nếu không phải Lý Tông Khác là Hoàng Đế, nếu như không phải vì một câu trung quân báo quốc* thì chắc phụ thân ta đã v.ặ.n đ.ầ.u của hắn xuống.

*Trung thành với quân chủ, đền đáp quốc gia.

Nếu không phải vì hắn là Hoàng Đế, bản thân ta cũng đã tự tay v.ặ.n đ.ầ.u hắn xuống.

Ai nha…

Hôm nay tâm trạng ta rất tốt, ta bưng bát sữa dê lên, từ từ uống.

Đột nhiên nghe thấy một tràn tiếng kêu thê lương thảm thiết trong viện, hình như là... mèo???

Liên Chi chạy ra trước một bước, chờ ta hớt ha hớt theo sát nàng tới thì nàng đã giang hai tay che mắt ta lại, sắc mặt trắng bệch.

"Nương nương... nhìn được nhìn."

Ta đã thấy rồi.

Là mèo con ốm yếu của ta.

Nó kéo lê cái chân bị gãy bò về phía ta, cuối cùng thì không động được nữa, nó ngã trên mặt đất, cả người co rút, trong miệng khạc ra bọt mép màu hồng nhạt, khạc vào lần thì cả người cứng lại...

Ta ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng lay lay nó, nó bất động.

Ta muốn đánh thức nó, lại phát hiện bản thân vốn chưa đặt tên cho nó.

Bởi vì ta sợ nếu đặt cho nó một cái tên thì không buông xuống được nữa.

Nhưng mà, ta đã không buông nó ra được rồi.

Ta cúi đầu nhìn nó, dáng vẻ của nó vẫn như mỗi ngày, im lặng ru rú vào lòng ta.

Nhưng mà, tiểu tử kia, sao con lại trở nên lạnh như vậy, lạnh tới mức khiến răng của ta va vào nhau lập cập...

Con xem con đi, buổi sáng lúc ra cửa, ta đã nói con không được chạy lung tung, không được chạy lung tung mà, tại sao không nghe lời chứ!

Nước mắt nóng quá, nóng tới mức làm tim ta đau nhói.

Đang yên đang lành sao tự nhiên lại như vậy chứ....

Tống Minh Yên, chắc chắn là Tống Minh Yên!

Ngươi c.h.ế.t không được tử tế đâu!

Ta mang theo roi vọt thẳng về phía tẩm điện của Tống Minh Yên, từ xa đã nghe thấy tiếng cười vang dội của nàng.

"Cha ta vậy thì sao, không phải chỉ tham một ít tiền, c.ữ.ỡ.n.g é.p hai người làm thiếp thôi sao? Không phải nam nhân trên đời đều như thế à!"

"Lão già họ Chu kia dám tính kế ta, cũng đừng trách ta không cho nữ nhi ông ta thoải mái!"

"Hôm nay ta g.i.ế.t mèo của nàng ta, ngày mai sẽ là tỳ nữ của nàng ta, mỗi một thứ nàng ta thích đều không thể lưu lại!"

Tống Minh Yên tựa như người điên vậy.

Nhưng mà cũng đúng thôi, đồ vật vốn thuộc về nàng ta dễ như trở bàn tay lại đột nhiên tan thành mây khói, hệt như một giấc mộng hoàng lương*.

*Giấc mơ không có thật.

Nhớ đến ngày đó, khi ta nhìn thấy nàng ta, suýt chút nữa cũng phát điên.

Nhưng mà, nàng ta điên là việc của nàng ta, không liên quan đến việc ta muốn đánh c.h.ế.t nàng ta.

Cũng không biết ta lấy sức lực từ đâu mà vung roi lên, q.u.ậ.t từng cái từng cái lên người nàng ta.

Trước mắt ta là mèo con ốm yếu bị người ta đ.ậ.p nát hai chân sau, cho nên ta nhìn chằm chằm hai cái đùi của Tống Minh Yên, rồi hung hăng đánh lên đó!

Cảm xúc bị kìm nén một thời gian dài, đến giờ phút này đã hoàn toàn bùng nổ. Ta q.u.ấ.t roi liên tục mà không biết mệt, mãi đến khi Tống Minh Yên đã m.á.u thịt lẫn lộn, tiếng la hét ầm ĩ dần dần nhỏ lại...

"Đủ rồi!"

Lý Tông Khác cướp roi dài từ tay ta, ta mới nhìn thấy long bào của hắn cũng bị ta đánh tới mức rách luôn rồi.

"Nàng quậy đủ chưa! Dù gì cũng chỉ là một con súc sinh mà thôi, vậy mà nàng lại muốn lấy mạng Minh Yên à!"

"Đúng!"

Ta hét to như bị thần kinh vậy: "Tất cả là tại nàng ta! Tất cả là tại nàng ta! Còn có cả ngươi nữa! Là hai người các ngươi hủy hoại ta.."

"Mèo nhỏ không phải súc sinh! Các ngươi mới là súc sinh!"

Cuối cùng thì ta cũng điên rồi.

Lý Tông Khác nhìn ta một cách kinh ngạc, hắn đưa tay hướng về phía ta, run giọng hỏi ta: "Mị Ngư, nàng làm sao vậy…"

Ta cuối đầu xuống mới phát hiện không biết bản thân mình đã hộc m.á.u từ lúc nào, m.á.u tươi dính đầy áo ta, hiện tại vẫn còn đang chảy xuống.

Ta luống cuống, vội vàng che miệng lại nhưng mà m.á.u lại nhuộm đỏ từng kẽ tay của ta.

Ta không cần thương hại! Ai cũng không được thương hại ta!

Ta nhấc chân muốn chạy nhưng lại bị vấp té trên mặt đất.

Ta bò không nổi nữa.

Ta đau quá, phụ thân, ca ca, con đau quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.