Phảng phật mộng hồn quy đế sở, văn thiên ngữ, ân cần vấn ngã quy hà xử.
(Mộng hồn phảng phất về thiên phủ.
Nghe trời nhủ,
Chẳng hay người định về đâu đó?
Ngư gia ngạo-Ký mộng – Lý Thanh Chiếu)
Thân thể phiêu phiêu đãng đãng, hư không vô lực, trôi dạt nơi hư ảo, không biết đã bao lâu, bên tai dường như truyền đến tiếng gọi mơ hồ mà liên tục. Mang theo thanh âm non nớt, trong trẻo, cùng vài phần kinh hoàng và cấp bách. Úy Oản mơ mơ hồ hồ, dường như trở về quá khứ, vì bảo hộ thái tử trẻ tuổi, bất đắc dĩ liều mình nhảy ra trước, ngăn trở kiếm quang sắc bén đâm tới, ngọn gió lạnh như băng xâm nhập ***g ngực, không cảm thấy đau đớn, ý thức chỉ lưu lại thanh âm bối rối hoảng loạn của thiếu niên từng tiếng từng tiếng một: “Lão sư, lão sư...”
Chợt nhớ tới Vân Tụ, trong trang hàng nghìn hàng vạn điều kì quái, ngoài trang núi cao dốc hiểm. Úy Oản nhớ rõ nội táng (chôn cất) đều là Lịch đại tiền bối, còn có Đại sư huynh... Đại sư huynh thân thể cứng ngắc, khuôn mặt như tro tàn, đôi môi xám trắng... Nhị sư huynh bi phẫn rống giận: “Ngươi cũng muốn giống như Đại sư huynh sao?”
Trong lòng Úy Oản run lên, ý thức khôi phục vài phần, tiếng khóc của hài tử đang cúi đầu có thể nghe rõ ràng: “Sư phụ, sư phụ...”
Khó khăn mở hai mắt, Trác Nhạc mặt đầy nước mắt, quỳ rạp trên mặt đất, ngón tay gắt gao túm chặt góc chăn, dường như khe khẽ run rẩy.
Úy Oản miễn cưỡng vươn một tay từ trong chăn, thay hắn lau chùi nước mắt không ngừng chảy xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Trác Nhạc nghẹn ngào: “Sư phụ, người sinh bệnh phải không? Ta... đến đưa tảo thiện (đồ ăn sáng)... gọi mãi cũng không tỉnh.... Ô...”
Úy Oản híp mắt nhìn, sáp nến cuộn thành một đoàn dính trên đá cẩm thạch của cửa sổ, vài giọt sáp đọng lại rủ xuống, tạo nên từng dây từng dây tơ hồng. Sáng sớm ánh dương chói lọi xuyên thấu qua cửa sổ tinh tế chiếu rọi, trong điện sáng trưng, càng có vẻ trống trải hơn. Đêm, cuối cùng đã qua!
Chống hai tay ngồi dậy, xốc chăn, Trác Nhạc còn đang thút thít khóc, nhớ đến lại thấy sợ hãi đến kinh hoàng. Úy Oản khẽ cười, xoa xoa phía sau đầu hắn: “Đừng khóc, ta không sao. Đêm qua ngủ không tốt, buổi sáng muốn nẳm lại trên giường thôi!”
Hài tử nửa tin nửa ngờ, nhìn sư phụ bình tĩnh miệng cười không khác ngày thường, do dự một lát, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi: “Sư phụ, người sao lại ngủ trên mặt đất? Giường đâu?”
Úy Oản chỉ chỉ khay đặt trên mặt đất: “Đến đây đã bao lâu?”
Trác Nhạc giống như còn sợ hãi: “Đã lâu, ta thấy sư phụ ngủ trên mặt đất, vốn định gọi sư phụ dậy dùng bữa, ai ngờ... sư phụ lại bất tỉnh. Ô...” Bĩu môi muốn khóc.
Thái phó vội vàng đứng dậy, lấy nước lạnh đã qua đêm tùy tiện rửa mặt một chút, cười nói: “Mau đưa bát cháo cho ta đi, đói quá!”
Trác Nhạc miệng lầm bầm đưa bát cháo qua: “Lúc này cháo lạnh hết rồi! Sao mà ăn?”
Úy Oản không càm thấy khác thường, tiếp nhận bát và thìa, múc trước một muỗng đưa vào miệng: “Không sao, lạnh ăn rất dễ chịu! Tiểu Nhạc, cháo hôm nay hương vị có chút khác nhỉ!”
Suy nghĩ của hài tử dễ dàng bị dời đi, nghe xong lời nói của sư phụ, nhanh chóng trả lời: “Hôm nay ta tìm chút câu kỷ tử (), khí sắc sư phụ đã nhiều ngày không tốt, ta xem trên sách nói, câu kỷ tử bổ thân, liền thêm vào trong cháo!”
() Câu kỷ tử – cẩu kỷ tử, củ khởi, địa cốt tử…. nói chung em nó nhiều tên lắm, là một vị thuốc trong y học cổ truyền, có tác dụng bổ can thận, sinh tinh huyết. Ai muốn tìm hiểu thêm thì liên hệ Google nha.
Úy Oản lại múc một muỗng cháo nuốt xuống: “Ân, không tồi, có thể thấy được ngươi dúng là dụng tâm đọc sách!” Trác Nhạc được sư phụ khen ngợi, khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương nước mắt lộ ra ý cười trong suốt, mắt to tròn càng thêm trong trẻo sáng ngời.
Hai thầy trò vừa ăn vừa nói chuyện, bất giác đã qua giờ Thìn, ngoài cửa sổ ánh mặt trời càng thêm tươi đẹp. Đợi Trác Nhạc đem khay rời khỏi Thọ Nhân điện, những câu chính mình định hỏi đều bị sư phụ đánh lạc hướng.
Thanh lộ thần lưu, tân đồng sơ dẫn, đa thiểu du xuân ý!
(Lung linh sương ban mai
Ngô đồng xanh mơn mởn
Ít nhiều ý tình xuân
Niệm nô kiều – Lý Thanh Chiếu)
Bên Cẩm hồ, muôn vàn cành liễu xanh nhỏ rũ xuống như những dải lụa, thái phó rãnh rổi, ven theo con đê thật dài bên hồ, xuyên qua tán liễu, vui vẻ đi.
Trên hồ sóng nước mênh mông, sóng sánh lân quang (vẩy sáng), trời quang gió mát, mang đến hơi nước nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ thấy buồng phổi trong lòng ngực giãn nhanh vài phần, Úy Oản áo trắng tung bay, không chậm không vội, theo con đê ven hồ chậm rãi bước đi.
Rất xa, phía trước, một bóng người chớp động (xuất hiện đột ngột), màu vàng kim chói lóa tiến vào trong tầm mắt, cước bộ thái phó dừng lại, đôi mi thanh tú khẽ nhíu, lắc mình trốn vào sau thân liễu, từng cành từng cành liễu dài nhẹ nhàng buông xuống, vừa vặn che đi thân hình tiêm gầy.
Đoàn người càng ngày càng đến gần, người dẫn đầu khuôn mặt tuấn tú uy nghiêm, đi lại nhẹ nhàng đúng là chủ nhân thánh triều Phương Huyễn, Phan Hải nhẹ cúi thắt lưng, trong tay cầm phất trần theo sát phía sau hoàng đế.
Liền tiếp theo một người đầu mày nhíu chặt, lo lo lắng lắng, quan bào màu tím hiển lộ quý khí, mão quan tề chỉnh, chính là thân cữu (cậu ruột) của hoàng đế – thái sư đương triều Cốc Lương Văn Hoa.
Thái sư nhìn quân vương phía trước thần ổn khí bình (tinh thần bình ổn) một cái, quay đầu lại nói với hai người phía sau im lặng đi tới: “Tâm tình bệ hạ không tốt, lát nữa trong lời nói chú ý một chút!”
Ôn Hàm Chi vẫn tao nhã lịch sự như xưa, chỉ là mi dài nhíu chặt: “Việc này thật kỳ quái, trưởng công chúa vẫn thân khang thể kiện (thân thể khỏe mạnh), như thế nào đột nhiên ly thế?”
Tiêu Hàn Xa cười lạnh nói: “Di nhân thô man (người Di thô lỗ dã man), trưởng công chúa thân kiều thể nhu (yêu kiều mềm mỏng), thân thể ngàn vàng sao kinh nổi khổ cực gió sương? Hạ quan lúc trước đã nói việc này không thể làm được, đáng tiếc đáng tiếc!”
Cốc Lương Văn Hoa thần sắc âm trầm: “Tiêu đại nhân, ngươi là đang oán hoàng thượng?”
Tiêu Hàn Xa hoành mi lẫm mục (lông mày dựng ngược mắt nghiêm túc): “Hạ quan không có gan đó, chỉ là vì trưởng công chúa không đáng, hương tiêu ngọc vẫn (hương tàn ngọc nát, chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh) không minh bạch như vậy, kẻ khác sao không đau lòng?”
Cốc Lương Văn Hoa đang định khiển trách, liếc mắt thấy hoàng đế quay đầu lại nhìn ngay phía ba người, lập tức thẳng người bước đi, liền ngay cả răn dạy phát ngôn của Tiêu Hàn Xa cũng nuốt vào trong bụng, cũng không còn tâm tư kia.
Hoàng đế đúng bên lan can con đê, xa xa nhìn ngắm giữa hồ, một chiếc thuyền lá xanh nhỏ nhẹ nhàng, tùy theo sóng nước lăn tăn phiêu phiêu đãng đãng, giữa thuyền ẩn có dấu vết con người, dáng vẻ xinh đẹp, thường theo gió truyền đến tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, đoán chắc là tài tử mới tiến cung đến đây chơi đùa.
Cốc Lương Văn Hoa hướng tiểu thái giám đứng một bên vẫy tay, nói nhỏ bên lỗ tai: “Gọi người đưa các vị tài tử kia quay trở về!” Tiểu thái giám ngẩn người, nhìn sang giữa hồ thăm dò, chạy nhanh về phía bờ đê.
Phương Huyễn nhìn nhìn thân cữu chính mình, không có hé răng. Chỉ chốc lát sau, thuyền hoa nhỏ bé kia hướng tới bờ, thân hình mỹ nhân nhẹ nhàng, bước đi mềm mại, xinh đẹp dịu dàng đã đi tới: “Khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Hoàng đến thần sắc lạnh lùng, nhìn không ra hỉ nộ, thanh âm thản nhiên không mang theo một chút tình cảm: “Lui xuống!” Vài tài nữ không dám ngẩng đầu, xách váy vội vàng rời đi.
Cốc Lương Văn Hoa thật cẩn thận tiến lên: “Bệ hạ, đối với việc trưởng công chúa hóa tiên(chết)...”
Hoàng đế khẽ khoát tay chặn lại, đánh gãy lời hắn: “Chuyện này trong lòng trẫm hiểu rõ! Thái sư, mẫu hậu chưa biết, phiền cữu cữu khi nhàn rỗi đi nhìn mẫu hậu một cái!”
Cốc Lương Văn Hoa âm thầm kêu khổ: lại rơi đến trên đầu ta, lời này sao có khả năng đề cập với muội muội được! Cũng không dám kháng cự ý tứ của hoàng đế, chỉ phải cung kính nhận lời: “Thần đã nhiều ngày chưa tham kiến thái hậu nương nương, thật là không nên!”
Phương Huyễn khẽ gật đầu, ánh mắt chuyển hướng Ôn Hàm Chi: “Ôn khanh gia, trưởng công chúa chính là thánh nữ triều ta, thân thể ngàn vàng không thể lưu lạc tha hương, phiền ngươi đi một chuyến đến Di đô, đem di thể trưởng công chúa quay về kinh.” Dừng một chút: “Trẫm ra một đạo thánh chỉ, ngươi hãy nhìn một cái, mặt khác...” Trầm ngâm nói: “Thượng thư bộ binh Triều Tổ sẽ cùng ngươi đồng hành!”
Ôn Hàm Chi quỳ xuống: “Thần lĩnh chỉ!”
Phương Huyễn nhẹ nhàng thở dài: “Truyền chỉ xuống, kể từ ngày mai, phàm là con dân nước ta, một tháng không thể mặc y phục rực rỡ, một tháng không không tổ chức hỉ sự, cử hành đại tang toàn quốc, vì trưởng công chúa truy điệu!”
Ba người liếc nhìn lẫn nhau một cái, cùng hô lên: “Tuân chỉ!”
Hoàng đế quay lưng lại, nhìn sóng nước dập dìu trên mặt hồ, không hiểu sao nhớ đến buổi chiều ngày ấy, liễu rủ hai màu, chép hồng vượt sóng, thái phó ý cười lưu luyến, vẻ mặt tốt lành, chính mình... sắc mặt dần dần hòa hoãn xuống.
Tam đại trọng thần mắt thấy hoàng đế lặng yên không nói, tất cả đều im lặng. Tiêu Hàn Xa do dự, mắt liếc nhìn thấy Trung thư lệnh mắt chăm chăm nhìn mình, nhẹ nhàng gật đầu, đột nhiên khẽ cắn môi, tiến lên cúi người quỳ xuống: “Bệ hạ!”
Tiêu Hàn Xa không dám ngẩng đầu: “Việc của trưởng công chứa đến bất ngờ, điểm đáng ngờ thật nhiều, thần nghĩ muốn... thần nghĩ muốn...” Trong lời nói làm như có chút khó khăn mở miệng, ấp a ấp úng.
Tiêu Hàn Xa cúi thân thật tháp, đang muốn đáp lời, Trung Thư Lệnh một bên đã tiếp nhận câu hỏi của hoàng đế: “Bệ hạ, thần muốn nghe một chút xem cái nhìn của thái phó đối với chuyện này!”
Sắc mặt hoàng đế vẫn thản nhiên như thường, nhìn nhìn Ôn Hàm Chi, lại liếc mắt xem Tiêu Hàn Xa, mím môi, từ chối cho ý kiến. Cốc Lương Văn Hoa biết vậy nên không hài lòng: hai người này là tâm tư gì? Hỏi đến người nọ? Chẳng lẽ thái sư ta là vô hình sao? Vội ho một tiếng: “Thái phó thân thể cao quý, di dưỡng đã lâu, tùy ý quấy rầy không tốt, làm tổn thương bệnh thể (thân thể bị bệnh), chẳng phải làm cho bệ hạ lo lắng?”
Phan Hải đợi ở một bên, nghe xong lời nói của thái dư, không hiểu sao nhớ đến đêm qua sắc mặt thái phó trắng bệch như tờ giấy, cảm thấy có vài phần lo lắng bất an: thái phó sẽ không bệnh thật đi?
Phương Huyễn phất phất tay: “Ý tứ của thái phó báo trẫm đã biết, trẫm đều có chủ trương. Hai vị ái khanh không cần lo lắng! Chỉ là...” Hơi dừng một chút, ngữ khí lại hòa hoàn vài phần: “Thái phó một thân một mình, nghĩ chắc có chút tịch mịch, nếu là hai vị bớt chút thời gian, không ngại đi nhìn một cái, cũng có thể an ủi thái phó đang bệnh nhàn chán!”
Phan Hải bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hoàng đế, trong lòng mừng rỡ. Từ khi ẩn cư ở Vĩnh Yên cung tới nay, thái phó vẫn an phận ở lại trong cung, không cùng quần thần bên ngoài trao đổi, ngay cả hảo hữu ngày xưa cũng không gặp lại. Lần này hoàng đế cho hai vị cố nhân trong triều Ôn, Tiêu đi thăm thái phó, có lẽ đối với thái phó đã buông vài phần tâm đề phòng!
Lão thái giám di chuyển thân mình, lơ đãng chuyển tầm mắt, đột nhiên sửng sốt, chỗ liễu rủ gió lay, một góc tay áo màu trắng tung bay hơi lộ ra, gió qua liễu lặng im, góc áo kia lại như vậy không thấy nữa, trong cung này ai ưa thích bạch y? Thái phó...
Ôn, Tiêu hai người nghe xong lời nói của hoàng đế, cảm thấy vui sướng, cùng nhau nói lời cảm tạ: “Thần cảm tạ long ân của bệ hạ!” Hoàng đế khoát tay áo, lại nhìn hướng mặt hồ, nhẹ nhàng thở dài: “Thái phó thích nhất là mùa xuân...”
Úy Oản đứng sau hàng liễu, mặc cho lá liễu theo gió, chạm vào khuôn mặt, vẫn không cảm thấy đau đớn. Phương Huyễn trước người cách đó không xa, dựa vào lan can mà đứng, sườn mặt sáng loáng như ngọc, mi dài nghiêng nghiêng (), mũi thẳng, ánh tà dương dần lặn, sắc nước lưu động như sương như ngọc, dung mạo tiên nhân Dao Trì hiện rõ, đoan chính mà xinh đẹp tuấn lãng, khí độ hiên ngang, độc nhất vô nhị.
() Nguyên văn – mi sáp tấn: hay mi nhập tấn dùng để miêu tả đôi lông mày dài như nối liền, hòa với tóc mai của đàn ông thời xưa mới được coi là đẹp
Gió thổi qua, ngọn tóc khẽ phất phơ, ánh mắt Úy Oản trầm xuống, vài sợi bạc xẹt qua tầm mắt, ngày thường quốc sự bận rộn, dù cho hoàng đế thường bảo dưỡng, vẫn khó tránh khỏi hao tổn tinh thần tổn hại thân thề a!
Thở dài trong lòng, nhớ tới Thọ Nhân điện trống không một vật, đệm chăn trong góc tường hỗn độn, nhíu nhíu đầu mày, sao có thể để cho Ôn, Tiêu hai người nhìn thấy loại cảnh tượng kia? Di động thân mình, che dấu sau cành liễu mềm mại rủ xuống, lặng lẽ rời đê bước lên bờ, vẫn chưa về điện, rồi lại quay người lại đi theo con đê dài đầy hoa cỏ.
Hoàng đế còn đang nhìn mặt hồ, bên tai vang lên tiếng người khẽ hô: “Thái phó...” Tiêu Hàn Xa đã sớm đứng lên khỏi ghế, nhìn thấy phía xa một người thư thái nhàn nhã, đi lại vững vàng, bạch y như xưa, bất hoảng bất mạn (không hoảng hốt không ngạo mạn) chậm rãi đi tới.
Phương Huyễn quay đầu, thái phó đã đi đến trước mặt, trên mặt đều là ý cười trong suốt, khẽ xoay người ôm quyền hành lễ: “Bệ hạ!”
Hoàng đế chợt thấy trong lòng ấm áp dạt dào, tươi cười nhè nhẹ dẫn theo vài phần yêu thương, mắt sáng khép nhẹ, nhìn thấy được ánh mắt tự nhiên toát ra vẻ sủng nịnh, giống như... giống như khi còn bé học nghệ, bản thân nhiều lần bị thương, ánh mắt lão sư vừa đau vừa thương... nhịn không được lẩm bẩm nói: “Lão... Thái phó...”
Úy Oản thấy hoàng đế thất thần, lại hành lễ: “Bệ hạ! Thần tịch cư (ẩn cư tịch mịch) nhàm chán, tới đây thưởng xuân, không ngờ lại gặp được bệ hạ cùng chư vị đồng nhân (đồng nghiệp), thật là chuyện may mắn!”
Phương Huyễn phục hồi tinh thần, ảm đạm cười: “Trong triều xảy ra sự cố, trong lòng trẫm khó an, cho nên yên cầu ba vị ái khanh cùng du ngoạn!”
Úy Oản khiêm nhường lễ độ, sau khi cùng ba vị trọng thần hành lễ, chuyển qua Phương Huyễn: “Việc trong triều tất nhiên quan trọng, nhưng là bệ hạ nhật lý vạn ky (), cũng cần phải bảo trọng thân thể nhiều hơn!”
()Nhật lý vạn ky: (日理万机): chỉ việc Đế vương ngày xưa sử lý muôn vàn chính sự, chăm chỉ đến cực điểm. Hay hàm ý người làm chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải giải quyết.