Úy Oản trở lại Thọ Nhân điện khi đã qua canh ba. ến sắp tắt, Cốc Lương Văn Hiên lẳng lặng đứng trước cửa sổ, nghe được âm thanh cửa điện, cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi đã về rồi!”
Thái phó thái tử cho đến lúc này lại thêm vài phần áy náy, ôn tồn hỏi: “Ngươi còn chưa đi nghỉ?”
Văn Hiên chậm rãi xoay người, ánh nến hắc lên khuôn mặt như họa của hắn, da thịt nõn nà, trong ánh sáng rực rỡ, hai tròng mắt sáng như thu thủy (nước mùa thu) nhưng lại sơn vũ dục lai (như mưa núi đến): “Không thể tưởng được thái phó thái tử tuy rằng nhàn cư, nhưng cũng vô cùng bận rộn, nhật lí vạn ky a!”
Úy Oản nhíu nhíu mày, không muốn khắc khẩu cùng hắn: “Tối hôm nay không thấy ngươi trở lại, một mình ta thật buồn bực, liền đi ra ngoài dạo.” Thong thả đến trước cửa sổ, ngửa đầu, ngọc câu (trăng khuyết) trên trời cao, sương đêm lấp lánh: “Không nghĩ lại đi thật xa, lúc trở về đêm đã khuya! VănHiên, mệt ngươi đợi lâu!”
Cốc Lương Văn Hiên dậm chân: “Ngươi nghĩ rằng ta giận vì đợi ngươi sao? Ngươi thật sự là... Hiện giờ đã có thai năm tháng, cố tình không biết bảo trọng, thân thể hư nhược cái gì, nửa đêm ho đến không thở nổi, ngươi là không muốn sống nữa phải không?” Dừng một chút, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi nếu lại tùy hứng như vậy, ta liền đi báo cho Phương Huyễn biết…”
Úy Oản quay đầu lại, yên lặng nhìn hắn, mâu quang trầm xuống, ánh mắt ôn hòa: “Văn Hiên, tính tình của ngươi ta có chút hiểu, đừng nói lời uy hiếp gì đó nữa, ta biết ngươi nhất định sẽ vì ta giữ bí mật này!”
Cốc Lương Văn Hiên không phục liếc nhìn bụng hắn một cái: “Dù hiện giờ nhìn không ra, đợi đứa nhỏ càng lúc càng lớn, ngươi cho rằng chỉ một kiện áo choàng liền có thể che được sao?”
Thái phó bật cười, ôm quyền lạy tạ: “Đến lúc đó còn muốn dựa vào Cốc Lương tiên sinh khoan dung cho ta một chút!”
Văn Hiên vươn thẳng cổ: “Loại chuyện này, ta sao có thể thay ngươi đảm đương? Trừ phi trong điện này ngày sau không có ngoại nhân ra vào!”
Úy Oản dương dương đắc ý: “Người khác có lẽ làm không được, nhưng Văn Hiên ngươi nhất định có thể làm được, đã ở cùng ta, việc thường ngày đều để ngươi ra mặt đi!”
Cốc Lương Văn Hiên nhịn không được nở nụ cười: “Xem ra ta dọn đến là sai lầm rồi, không dưng lại làm nô bộc cho ngươi sử dụng!”
Thái phó thái tử nghiêm mặt nói: “Này cũng không dám! Cốc Lương tiên sinh tài năng hơn người, phong tư tuyệt đại…”
Vẻ mặt Văn Hiên tựa như chịu không nổi đánh gảy lời hắn: “Đủ rồi đủ rồi, nhanh đi nghỉ đi! Nói hết này đó vô dụng! Đêm đã khuya, cẩn thận lạnh lại ho khan, ta vẫn cảm thấy hình như ngươi có bệnh không tiện nói…”
Úy Oản đã đi đến trước giường, cười ngắt lời: “Ngươi đa tâm, bản thân ta là y giả, có bệnh gì không tiện còn không trị ra sao? Chẳng qua hài tử lớn dần, thân thể hư nhược một chút, ngược lại để ngươi ngày ngày nói tới nói lui!”
Cốc Lương Văn Hiên nhíu mày: “Dù là thân thể suy yếu, cũng không ho đến thở không nổi, đêm đó thật sự làm ta sợ muốn chết!”
Thái phó đã cởi hài, cởi quần áo xuống: “Đêm đó là có chút lạnh, ngày hôm sau không phải đã tốt lên sao? Ta mệt muốn chết, ngươi không ngủ ta ngủ trước!”
Văn Hiên cười, không đành lòng lại quấn hắn hỏi han, tạm thời áp chế nghi ngờ, thoát y lên giường nghỉ ngơi không đề cập nữa.
Ám tổn thiều hoa, nhất lũ trà yên thấu bích sa (Những năm tốt đẹp đã trôi qua, một đợt khói trà ám vào mành xanh ngọc bích, cảnh đẹp đến đau lòng. Thái tang tử – Nạp Lan Dung Nhược)
Ngủ không được bao lâu, Cốc Lương Văn Hiên nửa tỉnh nửa mê tỉnh lại, nghe được từng đợt ho khan bị đè nén, kèm theo tiếng thở dốc rõ rệt, lập tức bừng tỉnh, nhân đến đầu giường, người nọ trằn trọc, hai mắt nhắm nghiền, một bàn tay che ngực, trên trán mồ hô trong suốt mờ ảo.
Văn Hiên thất sắc, quen thuộc lấy một cái hộp gỗ dưới gối ra, mở ra, lấy ra bốn viên thâm hoàn nhét vào miệng Úy Oản, vuốt cổ họng hắn giúp hắn nuốt xuống bụng, hai tròng mắt trong trẻo chậm rãi mở, cố hết sức mở miệng: “Lại… lấy… hai viên!”
Cốc Lương Văn Hiên mặt nhăn mày nhíu, lại lấy hai viên tham hoàn cho vào miệng hắn, một tay nâng nửa người trên của hắn, tay kia thì nhẹ nhàng xoa xoa ngực Úy Oản.
Ước chừng nửa canh giờ, Úy Oản chậm rãi bình phục lại đây, mệt mỏi nhắm mắt: “Không có việc gì!”
Văn Hiên ôm lấy thân thể mềm mại của hắn: “Ngươi vì cái gì không nói cho ta biết! Khi ta là ngốc tử sao? Năm đó ta dựng dục thai nhi, chưa từng có bộ dáng như ngươi vậy!”
Thái phó tùy ý trả lời: “Năm đó ngươi mới mười mấy tuổi, tuổi trẻ lực cường, nay ta sắp đến tuổi biết thiên mệnh (50 tuổi), sao có thể so sánh với ngươi năm đó? Thai nhi càng lớn, áp lực thân thể càng tăng, đợi qua khoảng thời gian này liền ổn!”
Đôi mi thanh tú của Cốc Lương Văn Hiên khẽ nhíu, đang muốn nói nữa, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân hổn độn, một giọng nói thanh lảnh vang lên: “Thái phó, thái phó!”
Hai người liếc mắt lẫn nhau một cái, Văn Hiên không vui: “Đêm khuya như vậy, ai tới ồn ào?”
Úy Oản vỗ vỗ tay hắn, ý bảo hắn buông thân thể mình ra: “Có lẽ có việc gấp gì đó! Đi mở cửa đi!”
Cốc Lương Văn Hiên nhanh nhíu mày, đỡ thái phó tựa vào chiếc gối đầu giường, tự mình xuống giường mở cửa điện rồi lách thân trốn vào sau cửa.
Gã thái giám vội vã vọt vào cũng không phát hiện có chỗ nào không thích hợp, nhìn thấy thái phó lẳng lặng ngồi trên giườn, vội vả quỳ xuống đất hành lễ: “Hóa ra thái phó còn chưa ngủ! Nô tài từ Từ Trữ cung, theo ý chỉ của thái hậu nương nương, thỉnh thái phó đến Khôn Trữ cung chẩn trị cho hoàng hậu nương nương!”
Thái phó mi gian giật giật: “Hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện gì?”
Thái giám mặt đau khổ: “Nghe nữ quan bên cạnh nương nương nói, đêm nay nương nương sau khi dùng qua bữa tối nghỉ ngơi một chút, liền hô đau bụng, lúc này thái y đang thúc thủ vô sách (bó tay)!”
Úy Oản mặt nhăn mày nhíu, tùy tay cầm quần áo mặc chỉnh tề, vén chăn xuống giường, thái giám kia phủ phục đi tới bên giường, lấy lòng thay hắn mang giày: “Thái phó, đi lúc này sao?”
Úy Oản gật gật đầu: “Ngươi dẫn đường đi!”
Thái giám nhẹ nhàng thở ra, đứng lên chạy đến trước cửa gở đèn ***g trao trên cửa xuống, khom lưng: “Nô tài đi trước soi đường!”
Thái phó thái tử bạch y hài hòa, bước qua cửa điện sơn son, hai tay chấp sau lưng, làm cái thủ thế, cất bước đi ra cửa.
Đợi tiếng bước chân hai người xa dần, Cốc Lương Văn Hiên lắc mình đi ra, sắc mặt có chút âm trầm, lại có chút lo lắng, nghĩ nghĩ, đột nhiên phát lực ra khỏi cửa điện, phóng qua tường, khinh công uyển chuyển, đúng là người mang tuyệt kỷ.
Đèn đuốc trong Khôn Trữ cung sáng choang, cung nữ thái giám loạn thành một đoàn, trong Tiêu Lan điện như có tiếng hoàng hậu rên rỉ, trang phục văn nhã ưu mĩ ngày thường sau đau đớn kịch liệt đã không còn nữa, mày ngài nhăn thành một đoàn, dung nhan xinh đẹp vặn vẹo biến sắc, bàn tay thon dài trắng nõn gắt gao nắm chặt góc chăn, trên mu bàn tay gân xanh từng đường từng đường nổi lên.
Nhóm thái y vây quanh bên giường, đầu mỗi người đầy mồ hôi, trong tay một gã y chính cầm kim châm, lại chần chừ không dám hạ châm, thái hậu đứng ở đầu giường, vẻ mặt giận dữ, mắt thấy sắp phát tác.
Úy Oản lắc lắc đầu, chậm rãi đến gần phượng tháp, vẫy lui thái y, đưa tay bắt mạch hoàng hậu, trong lòng đã có suy đoán. Tay phải khẽ động, tay cầm mấy cây kim châm, ánh nến lan tràn, kim khâu lòe lòe sáng lên.
Miễn cưỡng đề chân khí, ngón tay chuyển động như gió, số kim châm ngay ngắn đâm vào mấy đại huyệt trên bụng Cốc Lương Dục Châu, trên cái trán trơn bóng mồ hôi tuôn ra dày đặc, dưới tay lại không dám sơ sẩy, từng châm từng châm chậm rãi, ước chùng khoảng một chén trà, tiếng rên rỉ của hoàng hậu thấp dần, thân thể lạnh băng nhanh chóng trần tĩnh lại, hai mắt nhắm nghiền, nhíu mày tinh bì lực tẫn mê mang.
Thái phó chậm rãi thờ ra, thu hồi kim châm, thân thể lảo đảo, một ngự y trẻ tuổi phái sau nhanh tay lẹ mắt, một tay đỡ lấy hắn: “Thái phó…”
Úy Oản quay đầu nhìn ngự y trẻ tuổi đang đỡ mình, mỉm cười, cảm kích gật đầu, đứng thẳng người, ôm quyền với Cốc Lương Văn Phương: “Thái hậu xin yên tâm, hoàng hậu nương nương hiện nay đã hết nguy hiểm, thai nhi đã hơn tám tháng, hoàng hậu nương nương cần khoan tâm tĩnh dưỡng, không thể mệt nhọc phiền lòng. Để thần khai một phương thuốc, những ngày đợi sinh phải dùng hàng ngày!”
Cốc Lương Văn Phương vội không ngừng gọi người mang bút mực tới, thái phó trầm ngâm một chút, đề bút viết phương thuốc xuống, đợi mực khô, đem phương thuốc kia giao cho nữ quan bên người hoàng hậu, mới cáo từ rời khỏi phòng ngủ của quốc mẫu Tiêu Lan điện.
Ngọc câu định thùy quải, băng luân liễu vô triệt (Liềm ngọc vì ai móc? Bánh băng lại không lằn).
Ra khỏi điện khẽ cảm thấy hàn ý lạnh lẽo, Úy Oản nhanh chóng bước đi, khi sắp ra khỏi ngưỡng cưaa vừa lúc đối mặt với một đám người phía trước.
Úy Oản có chút gian nan giương mắt nhìn người đang đi đến, từ lần phất tay áo mà đi đó, liền chưa từng gặp lại, nghĩ chắc hơn trăm ngàn quốc sự quấn thân, không thể thăm lại cố nhân!
Phương Huyễn giật mình dừng lại, chưa từng dự đoán được tại cửa Khôn Trữ cung lại gặp Úy Oản, người nọ lẳng lặng đứng ở cửa cung, hai mắt sâu như u đàm (hồ tối), ánh trăng dịu dàng buông xuống, thân ảnh đứng thẳng nhạt như làn khói, mờ mịt như mây bay. Hoàng đế cảm thấy run rẩy, nhịn không được sải bước tiến đến, vươn hai tay: “Thái phó…”
Úy Oản theo bản năng lui một bước, ôm quyền vái lạy, dùng đại lễ yết kiến: “Bệ hạ thánh an!”
Hoàng đế ngẩn người, tay vươn ra chậm rãi rút về: “Hãy bình thân! Thái phó sao lại ở đây?”
Úy Oản cúi đầu: “Hoàng hậu nương nương bệnh nhẹ, thái hậu không yên lòng, sai người gọi thần tiến đến chẩn trị!”
Ánh mắt Phương Huyễn buồn bã, ngữ khí bình thản: “Nga? Trước mắt đã xem qua?”
“Thần đã thay hoàng hậu chẩn qua, hiện nay đã hết trở ngại, điểu dưỡng lại liền ổn!”
Khuôn mặt tuấn tú của Phương Huyễn diện vô biểu tình: “Trẫm đến xem hoàng hậu, thái phó đã chẩn quá, liền trở về nghỉ đi!”
Úy Oản xoay người nghiêng thân: “Vi thần cáo lui!”
Phương Huyễn hừ một tiếng, bước nhanh qua cánh cửa, thái phó thái tử dựng thẳng thắt lưng, nhìn tay áo màu vàng tiến vào trong cung, nhẹ nhàng thở ra, đi trở về Vĩnh Yên cung.
Đi chưa quá trăm bước, phái sau truyền đến tiếng lão thái giám ầm ĩ gọi: “Thái phó, thái phó…”
Úy Oản quay đầu lại nhìn, Phan Hải thở hồng hộc chạy tới, trong tay cầm một cái đèn ***g sáng ngời, nhìn hắn cười đến nếp nhăn từng cái từng cái nở rộ trên mặt: “Bệ hạ mới vừa rồi thấy thái phó không mang đèn ***g, sợ thái phó không thấy đường, sai lão nô dẫn thái phó vể nghỉ ngơi!”
Trong lòng Úy Oản khẽ run, trong thân thể không lý do dâng lên một dòng nước ấm: “Làm phiền công công!”Phan Hải cười khẽ, xách đèn ***g đi đến phía trước hắn, hai người đồng loạt hướng về Vĩnh Yên cung.
Vừa đến ngự hoa viên, một bóng người xa xa đi đến, Úy Oản âm thầm cười khổ, đi được gần, nhìn rõ ràng, người nọ đại mầu vân sam (áo thêu mây màu đen), đúng là Cốc Lương Văn Hiên cùng ở một điện với hắn.
Phan Hải cúi đầu, giống như không nhìn thấy Cốc Lương Văn Hiên, đưa đèn ***g qua, Văn Hiên tiếp nhận, thản nhiên liếc nhìn hắn, phân phó nói: “Ngươi trở về hầu hạ hoàng đế đi!”Phan Hải đối hắn như là rất sợ hãi, cũng không dám nhiều lời, xoay người nhanh chóng đi xa.
Úy Oản nhìn nhìn bóng dáng Phan Hải, quay đầu lại đối với Văn Hiên cười nói: “Ngươi nhất định là nóng ruột!”
Trường mi của Cốc Lương Văn Hiên khẽ nhếch: “Thân thể không xong như thế, lại đi xem bệnh cái gì, tất cả thái y trong cung đều là ăn cơm không sao?”
Thái phó thái tử chậm rãi lắc đầu: “Thân thể hoàng hậu gầy yếu, dễ dàng hoạt sản (sảy thai), thái y trong cung đều là người văn nhược, châm kim tốt nhất phụ thêm chân khí…” Phút chốc ngậm miệng.
Văn Hiên cả giận: “Sao không nói tiếp? Nhìn ngươi hiện nay xem là tình huống gì, nghĩ lại xem ngươi dồng ý cái gì với ta? Thế nhưng vận dụng chân khí!”
Úy Oản tự biết nói lỡ, ngượng ngùng cười cười: “Cũng không dùng toàn bộ chân khí, chỉ vì thái y khi trị liệu không dám thi triển tay chân, đản cầu cô qua, bất cầu hữu công (chỉ mong không có lỗi, không cầu có công), cho nên….”
Cốc Lương Văn Hiên chộp cổ tay hắn, ngữ khí hung tợn: “Câm miệng, mau theo ta trở về nghỉ ngơi!”