Phan Hải theo hoàng đế rời khỏi Vĩnh Yên cung, ra khỏi Thái Cực điện đến tẩm cung hoàng đế, mắt thấy đế vương tôn quý nổi giận đùng đùng, mặt mày ngoan lệ chưa tan, tâm trạng thấp thỏm không yên. Thái phó lại vừa nói gì đó làm hoàng thượng bực dọc? Không biết hai người có tranh chấp gì hay không, thân thể thái phó bây giờ…
Càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng sầu lo, thần sắc thái phó không tốt, rõ ràng tinh lực không đủ, đứa nhỏ càng quan trọng, tiêu hao tinh huyết cơ thể mẹ càng mạnh, xem bụng kia, cũng đã mang thai tầm năm, sáu tháng…
Hoàng đế thờ ơ rửa mặt đi ngủ, trong đầu lúc nào cũng hiện lên khuôn mặt tái nhợt của thái phó, môi tím nhạt đau buồn, cúi đầu ho khan… Lão thái giám càng nóng lòng.
Ba tiếng canh qua, hoàng đế cuối cùng nằm xong, nhắm hai mắt lại. Phan Hải giọng điệu thở dài, phân phó cung nữ cẩn thận hầu hạ. còn mình rời khỏi tẩm cung đế vương hương khí lượn lờ.
Do hắn tuổi cao, bây giờ lại có thêm Lưu Trụ, Phương Huyễn cho phép hắn không cần hầu hạ bên cạnh, chuẩn cho hắn đi nghỉ ngơi sớm Hôm nay Lưu Trụ bị hoàng đế ra lệnh canh giữ ở ngoài Thọ Nhân điện, Phan Hải đến canh giờ này mới được hiết kính.
Lão thái giám trở lại phòng mình, giữ nguyên y phục mà ngủ, nhưng lật qua lật lại vẫn không ngủ nổi, trái lo phải nghĩ trong lòng càng thấy không ổn, đứng lên, bước vài bước thong thả trong phòng, cuối cùng hạ quyết tâm, thuận tay cầm phất trần ở trên bàn, cầm ô đi đến Vĩnh Yên cung.
Lưu Trụ cùng mấy tiểu thái giám tựa ở trên thạch đôn ngoài Thọ Nhân điện lén chợp mắt, Phan Hải hạ ô, vẫy sạch sẽ nước mưa, đem ô tựa ở trụ bên hành lang, lướt qua người Lưu Trụ, mở cửa điện.
Lưu Trụ mơ hồ thấy có bóng người loé qua, không kịp tỉnh táo, trong miệng đã chợt quát ra: “Người nào…”
Phan Hải che cái miệng của hắn, thấp giọng trách mắng: “Hét cái gì? là ta!”
Lưu Trụ trợn mắt nhìn lên, lập tức tươi cười: “Hoá ra là Phan tổng quản!”
Lão thái giám hừ lạnh một tiếng, chỉ chỉ cửa điện: “Bệ hạ kêu ta tới nhìn một cái!”
Lưu Trụ vội vàng cuống quýt gật đầu: “Nô tài hiểu, công công mời đi!”
Phan Hải liếc mắt nhìn hắn, không chút lo lắng mở cửa, lách mình đi vào trong điện.
Lưu Trụ ngáp một cái, việc này thật là khổ cực, canh ngoià cửa, lại không được để người đi vào, mệt người! Dựa vào thạch đôn, không dậy nổi tinh thần, dứt khoát nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Một tia sét “Bá” Xẹt qua, trong nháy mắt rọi sáng màn đêm. Lưu Trụ vừa nhắm mắt lại, lại nghe được bên trong truyền đến tiếng gọi ầm ĩ hoảng sợ của Phan Hải: “Lưu Trụ… ” Giọng hoảng hốt, mang theo run rẩy làm như phát hiện việc gì đáng sợ.
Lưu Trụ giật bắn mình, hoàn toàn tỉnh táo lại. Lão thái giám đã lao ra khỏi đại điện, nhéo áo hắn một cái: “Thái phó đâu?”
Lưu Trụ ngơ ngẩn: “Thái phó? Không phải ở bên trong sao?”
Phan Hải đẩy hết sức, giậm chân nói: “Bên trong không có ai!” Lưu Trụ thất kinh, không kịp suy nghĩ, bước nhanh vọt vào trong.
Ánh nến từ lâu đã tắt, trong điện tối như mực nhìn chẳng phân biệt được, Lưu Trụ run cầm cập mò lấy hộp quẹt, đánh vài cái xuống mới đưa chấm nhỏ lửa kia ra chiếu sáng.
Trống vắng không người, giường chiếu chỉnh tề, chăn gấp ngay ngắn, bàn ăn ở giữa, thức ăn trên bàn đủ loại hàng bày la liệt, nhưng không có vết tích động qua. Dưới chân có chút ướt át, Lưu Trụ nâng chân nhìn, mặt đấy đầy nước, đế hài ướt đẫm, thấm vào chân lạnh cả người.
“!” Một tiếng, Lưu Trụ thuận theo tiếng động nhìn, khung cửa hung hăng đánh vào trên tường, giấy dán rách tan, mưa gió theo cửa sổ mở rộng trút thẳng vào phía trong.
Phan Hải lại cùng tiến đến, đoạt lấy hộp quẹt Lưu Trụ, soi hướng mặt đất: “Trên mặt đất có vết máu!”
Lưu Trụ đột nhiên cảm thấy tim bang bang nhảy loạn, theo tia sáng nhỏ bé yếu ớt của hộp quẹt nhìn lại phía dưới, trên mặt đất nước đọng tràn lan, nước kia… Lưu Trụ sợ hãi trợn to hai mắt, đỏ tươi tiên diêm vậy, chảy qua ngay dưới chân mình.
Hộp quẹt “Ba” Một tiếng tắt dụi, sắc mặt Phan Hải tái mét: “Thái phó không ở trong điện, ngươi lại có thể không biết! ”
Lưu Trụ hoảng hốt, bất chấp nước đọng thành sông trên mặt đất, “Đông” Một tiếng quỳ xuống, gắt gao ôm lấy hai chân lão thái giám: Phan tổng quản Phan tổng quản… Tổng quản công công, nô tài vẫn canh giữ ở cửa! Công công, nô tài chưa từng rời khỏi nửa bước, công công, ngươi phải tin nô tài!!”
Trong lòng Phan Hải quặn đau nhiều máu loãng như thế, thái phó mang thai…. Hận ý bỗng nhiên nổi lên, một cước đá lăn Lưu Trụ, quát: “Cầu ta làm cái gì? Còn không mau đi tìm?”
Lưu Trụ “ôi chao” một tiếng, vội vàng cuống quýt đứng lên từ mặt đất, lao ra ngoài điện, phân phó vài tên thái giám đang mơ màng, tìm kiếm thái phó mất tích.
Phan Hải ra khỏi điện, mắt thấy Lưu Trụ vội vàng trong mưa, cao giọng phân phó: “Lưu Trụ, ngươi đi bẩm báo bệ hạ biết, ta dẫn người đi tìm! Nhanh lên nhanh lên!”
Lưu Trụ xa xa “Ai” Một tiếng, đã chạy ra khỏi Vĩnh Yên cung.
Mưa lớn tầm tã, tia chớp đột nhiên loé lên, tiếng sấm ầm ầm không dứt, Phan Hải ngoảnh lại nhìn Thọ Nhân điện tối mịt, cảm thấy trên mặt ẩm ướt, đưa tay lau, quả nhiên là nước mắt lộn xộn.
Vũ đả phong cuồng, sổ thập niên lai mộng nhất tràng. (mưa to gió lớn, mấy chục năm qua mộng một hồi)
Ở chỗ sâu trong rừng mai, một mạt thanh ảnh u hồn lảo đảo lại gần, màn mưa tối mực, tay áo bạch sắc ướt đẫm, dính sát vào nhau ở trên người, mặc cho gió đêm dữ dội, cũng không thấy phập phồng.
Bóng dáng kia ôm lấy hai tay, trong tay dường như ôm vật gì cực kỳ quan trọng, gắt gao buộc chặt, như là sợ vật kia bị mưa xối xả làm ướt, bảo vệ vô cùng nghiên túc.
Một mạt ánh sáng chói mắt đột nhiên rọi sáng toàn bộ trời cao, tóc dài đen sẫm ướt sũng choàng trên vai, quấn lại với nhau để nước mưa chảy theo nhỏ xuống mặt đất, tạo nên vòng vòng bọt nước. Khuôn mặt lạnh lẽo thê lương, khuôn mặt thảm trắng như tờ, môi tím tro, hai tròng mắt thu thủy ngày xưa tối như u đàm (hố sâu), rồi lại đặc biệt sáng rực trong trẻo.
Tia sáng chợt lóe qua, theo một tiếng sấm nổ vang, người nọ hơi rung động cúi người về phía trước, phun ra tiên huyết đầm đìa.
Nôn được dễ chịu, khóe miệng Úy Oản chậm rãi câu lên một độ cung nhè nhẹ, kịch liệt ho khan một hồi, huyết kia dừng lại.
Thẳng tắp đi hướng bạch mai, một đêm mưa gió, bạch mai càng mất tinh thần, cành khô rủ xuống, giống như mang theo
cái chết, không có một chút sức sống.
Úy Oản hơi ngừng, yếu ớt co quắp ngồi trên đất, đối diện, là mộ phần nho nhỏ.
Cẩn thận ôm lấy bảo vệ ấu thai trong lòng, đưa ra một tay xoa nhẹ nấm mộ. Xưa kia lôi kéo Tiểu Nhạc, chẳng qua vì điểm cốt nhục ấy trong lòng, nhưng lại làm đứa nhỏ uổng tang tính mệnh, giờ đây, báo ứng đổ lên, thứ muốn bảo vệ cuối cùng cũng không thể bảo vệ… Từ nay về sau, hai đứa nhỏ bầu bạn, cũng xem như hoàn tất tâm nguyện. Cũng có thể không bao lâu nữa, mình cũng sẽ…
Cởi xuống áo khoác ướt đẫm trên người bọc lấy một đoàn huyết nhục trong lòng, đặt trên mặt đất, hai tay gạt ra, đào bới trên mặt đất.
Mưa xuống một ngày một đêm, bây giờ đất đã sớm ngâm nước mềm nhũn, dược tính trong cơ thể theo thai nhi đi ra khỏi cơ thể mất đi hơn phân nửa, kỳ lạ sót lại một hai ohần chân khí, lúc này chân khí vô tình tập trung trên ngón tay, bùn đất tung bay.
May là như vậy, nhưng chỉ chốc lát, mười ngón tay thái phó liền đầm đìa máu tươi, trộn lẫn nước mưa nhỏ giọt xuống hố đất được đào ra.
Không mảy may cảm giác đau đớn, máy móc đào bới. Tiểu Nhạc, ngươi luôn muốn nhìn dáng dấp bé con một chút, hiện giờ nó đang đi tìm ngươi, ngươi có thấy rõ không? Lớn lên có giống sư phụ không? Ngươi có thích nó không? Ta để nó cạnh ngươi, thường ngày, ngươi nhớ chăm sóc nó cẩn thận! Sư phụ đời này nợ ngươi rất nhiều, lần này xem như là lại cậy ngươi thêm một việc! Nếu có kiếp sau, sư phụ sẽ đem cả vốn lẫn lãi trả lại cho ngưoi!
Đào đủ sâu, Úy Oản cẩn thận dò xét, xác định đủ rộng đủ sâu, vừa gật đầu, bế ấu thai gói trong bạch y trên mặt đất, cẩn thận bỏ vào trong hố sâu, một phen tinh tế ung dung tháo bạch y, rồi lại buộc chặt, chậm rãi gạt bùn đất, từng chút từng chút một rơi xuống, dần dần che đi bạch sắc sạch sẽ thuần khiết.
Sét loé sấm vang, bạch mai cọ những cành khô tạo ra âm thanh, ầm ầm đột ngột, răng rắc, thân cây từ đó tách ra, cành cây cuốn quanh, do dự hồi lâu, cuối cùng tách đôi cùng nhau nghiêng nghiêng rơi xuống mặt đất.
Thái phó ngưng mắt nhìn mộ phần, thân bạch mai nứt ra ngả xuống đất làm nước bùn bắn lên tung toé, vẩy về phía khuôn mặt trắng ngần, dơ bẩn một mảnh, bùn nhão đen lướt qua da dẻ nhẵn bóng, nhỏ xuống trên vai. Úy Oản đột nhiên phun ra một ngụm tiên huyết, cơ thể nghiêng về phía trước, yếu ớt ghé vào trên mộ phần nho nhỏ.
Thử hận hà thì dĩ, lãnh thanh thanh, nhất phiến mai sầu địa. ( Hận này bao thuở đã thôi, lạnh lùng, một mảnh chôn vùi lo âu – Kin lũ khúc do Tịch dịch bậy)
Cốc Lương Văn Hiên nặng nề trở về tiểu viện trước kia, cơn tức khó khăn bình lại. Cả đời này lần đầu đối với ngừoi có tâm, cũng không từng nghĩ người nọ rốt cuộc toàn bộ không để vào mắt, thôi thôi thôi, chỉ để cho riêng mình mình vậy, sai đã coi gà đen như phượng hoàng.
Ngồi ở trong phòng, như cảm giác xung quanh có luồng khí hận, gian nhà này… Gian nhà này, mình cùng người nọ lần đầu tiên gặp mặt tại trong phòng đơn sơ mộc mạc này. Nhớ khi Phương Huyễn để mình ở đây, không khỏi ngạc nhiên, không nghĩ ra vì sao lại ở tại loại chỗ này mới có thể thân cận được người nọ.
Phương Huyễn đúng là hiểu rõ Úy Oản nhất, thái phó tuy rằng nhiều lần nhanh nhẹn khéo léo, hành sự quả quyết, nhưng tính tình thực sự rất khác. Cốc Lương Văn Hiên tài hoa hơn người, tướng mạo bất phàm, nhưng lại bị gãy hai chân, bị nhốt trong phòng ốc sơ sài, dễ dàng gợi ra tình cảm thương tiếc trong lòng thái phó. Sân nhỏ này tan hoang khi dựng lên để lại cảm giác không dùng được khắp chốn, ngay cả vết bẩn thối rữa mốc meo trong viện kia cũng là Phương Huyễn tận lực cho người chuẩn bị.
Sau khi thái phó ở Vĩnh Yên cung, Cốc Lương Văn Hiên mỗi ngày canh ba đánh đàn, cũng không ngừng. Phương Huyễn thuở nhỏ theo Úy Oản, biết tâm tính lão sư cực cao, cả đời không chịu được tiếng đàn sứt mẻ, Cốc Lương Văn Hiên cầm kỹ vụng về nhất định sẽ làm cho hắn chú ý.
Hết thảy đều tiến hành thuận lợi như vậy, Cốc Lương Văn Hiên tao nhã ăn nói không tầm thường, tài nghệ sáng sủa phong phú, rất nhanh giành được cảm tình tốt của Úy Oản, thay hắn điều trị chân, hai người dần dần thành tâm đầu ý hợp.
Duy nhất không ngờ rằng chính là, thái phó phong lưu tuấn nhã, rồi lại khiêm tốn hữu lễ, Cốc Lương Văn Hiên chậm rãi phát hiện mình bị vẻ ngoài bức người kia hấp dẫn, cho dù lại vùng vẫy cuối cùng cũng vẫn hãm sâu.
Khi hắn biết được Úy Oản cùng mình cùng chung một tốc, mà lại mang bầu đứa nhỏ của Phương Huyễn, trong nháy mắt đó lửa giận ghen ghét hỗn loạn xông lên đại não, suýt nữa lập tức phát tác, rồi lại nén chặt trong lòng.
Phương Huyễn là ai? Phương Huyễn là chí tôn thánh triều, là người đứng đầu giang sơn, là đế vương cao cao tại thượng, cũng là… Cũng là Cốc Lương Văn Hiên hắn hoài thai tháng mười, cốt nhục khổ sở dày vò sinh hạ.
Hắn có thể giận ai? Nổi cáu với ai? Huống chi ánh mắt thái phó nhẹ nhàng nhàn nhạt, thỉnh cầu chân thành tha thiết, lời nói nhỏ nhẹ nhu nhược chậm rãi làm dịu tức giận vừa muốn bung phát trong lòng.
Một cái ý niệm không lý do xuất hiện trong đầu, nhưng, không thể nói! Không thể để cho Phương Huyễn biết, không nên cho hắn biết người nọ mang thai đứa nhỏ vì hắn! Người nọ như núi giữa gió mát khe suối giữa trăng, Phương Huyễn tuy là con của mình, nhưng chung quy chỉ là một thời hỗi loạn trần phầm mà thôi làm sao xứng được? Đợi sinh hạ thai nhi, nhất định phải khuyên người nọ rời khỏi nơi đây, rời khỏi Phương Huyễn bản thân nguyện ý vì hắn rửa tay nấu bát canh, vì hắn nâng khăn sửa áo, vĩnh viễn ở bên cạnh.
Thế nhưng, sao lại có rất nhiều người nhớ mong hắn? Liên Vinh…. Một hoạn quan thanh y đê tiện, dám khiêu khích giữa quan hệ bọn họ, ngược lại muốn xem sau cùng người này có thể có kết cục gi?
Lời nói khe khẽ chỗ sâu trong rừng mai hoàn toàn đánh nát tâm ý vốn không xong của Cốc Lương Văn Hiên, bên trong động nói cười an lạc, người ngoài động ngón tay bất giác thu vào trong lòng bàn tay, tiên huyết đầm đìa. Vẫn nghĩ ngươi tin tưởng ta nương tựa ta, ta không ngại Phương Huyễn uy hiếp dọn đến Vĩnh Yên chăm sóc ngươi, mà ngươi… Ngươi lại đẩy một phần thành tâm đó sang một bên, ngươi sao phụ lòng ta?
Cốc Lương Văn Hiên căm hận một quyền nện xuống mặt bàn, bàn gỗ xiêu vẹo không chịu được lực đạo cuồng mãnh, nhất thời tứ tán, rơi trên mặt đất một mảnh lộn xộn.
Cái chết của Trác Nhạc có phần bất ngờ, hơn hai mươi năm bị nhốt trong lãnh cung, tàn nhẫn bên ngoài sớm đã xem không rõ, đứa nhỏ mình cũng gặp qua, có một đôi mắt to sáng ngời…
Nhưng người nọ lại phải đi, đi liền đi thôi, cuối cùng không chịu nói cho mình biết đi nơi nào? Hắn vẫn hoài nghi mình, vẫn là không tin bản thân! Úy Oản ơi Úy Oản, rốt cuộc muốn ta làm sao, ngươi mới có thể chân chính bỏ xuống hoài nghi với ta?