Quay Đầu Lại Bích Vân Tây

Chương 39



Ánh mắt Phương Huyễn dần dần trầm xuống: “Ngươi muốn xin chỉ gì?”

Tẩm điện hỗn loạn chậm rãi an tĩnh lại, mọi người gần như ngây ngốc nhìn hai người đứng chính giữa, không rõ người này đến từ lúc nào, ngôn ngữ thần thái lại không có kính ý đối với đế vương.

Cốc Lương Văn Hiên gằn từng chữ: “Ngươi nếu còn niệm hắn, theo ta đi Vĩnh Yên! ” Quay đầu lại nhìn chúng thái y một cái: “Hắn bệnh rất nặng!”

Hoàng đế nhàn nhạt, không nghĩ gì khác: “Trẫm biết, chẳng qua là cả người vô lực mà thôi, qua một hai ngày, đợi dược hiệu qua, sẽ giống người thường thôi!”

Cốc Lương Văn Hiên hoảng hốt, nắm lấy áo minh hoàng: “Ngươi hạ dược gì với hắn?”

“Đông” Một tiếng, một gã lão thái y sợ đến hôn mê bất tỉnh, mọi người hoảng sợ không thôi, người này đến tột cùng là thần thánh phương nào, lại có thể… Vô lễ yên nhiên như thế!

Thái giám bên cạnh hầu hạ Khôn Trữ cung bước lên trước, âm thanh khiển trách: “Không nên hỗn trướng, còn không mau mau buông tay?”

Cốc Lương Văn Hiên lạnh lùng nhìn lướt qua, tay trái phẩy một cái, thái giám kia không kịp hừ một tiếng thoáng chốc ngã xuống đất hôn mê, Phương Huyễn thừa dịp Văn Hiên phân tâm, thân hình hơi xoay, đã thoát khỏi chế ngự.

Phủi áo, hoàng đế cũng không tức giận: “Cũng không phải dược gì khó lường, chẳng qua là giải một thân công lực của hắn mà thôi! Hắn một lòng tách khỏi, trẫm bất đắc dĩ đành phải ra hạ sách này.”

Cốc Lương Văn Hiên bỗng nhiên thất sắc: “Giải một thân công lực của hắn… Thảo nào thảo nào… “Thuận tay chế trụ một gã thái y: “Mau theo ta đi Vĩnh Yên cung!”

Phương Huyễn mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhăn mày: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Cốc Lương Văn Hiên không kịp để ý tới hắn, xách tên thái y kia chạy khỏi Tiêu Lan điện.

Sắc mặt hoàng đế âm trầm, đang định lên tiếng, đã thấy rèm cửa vén lên, hoàng thái hậu đương triều đi ra, đôi mắt đẹp tràn đầy châu lệ, vẻ mặt sợ hãi: “Hoàng đế… ”

Phương Huyễn cắt đứt lời mẫu thân: “Hoàng hậu sao vậy?” Vời mói nói, lại nghe được một hồi tiếng trẻ con khóc vang dội, một gã thái y đi ra, vẻ mặt vui mừng: “Chúc mừng bệ hạ là long tử!”

Một điện người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẫn chưa phục hồi tinh thần lại từ chuyện vừa rồi, nào ngờ chỉ phút chốc, long tử lại có thể bình yên sinh ra. Một vị lão y vắt đầu hồi phục bình tĩnh, dẫn đầu quỳ xuống đất: “Chúc mừng bệ hạ!”

Mọi người chợt tỉnh táo, đều quỳ xuống đất chúc mừng, hoàng đế sốt ruột phất tay, trong lòng không hiểu sao không an, dáng điệu Cốc Lương Văn Hiên này, chẳng lẽ là hắn…

Hoàng thái hậu chưa hest hoảng, thẳng tắp nhìn con mình, đôi môi khẽ run lên, nói không ra lời. Phương Huyễn nhìn nàng, thản nhiên nói: “Chuyện này trẫm đã biết, ngươi không cần lo lắng, nguyên là của ngươi sau này cũng vẫn là của ngươi!”

Thanh âm Cốc Lương Văn Phương run rẩy: “Hoàng đế… ”

Phương Huyễn khoát khoát tay, mắt chỉ Lưu Trụ: “Bãi điều khiển Vĩnh Yên cung!”

“Hoàng đế!” Hoàng thái hậu giống như trong nháy mắt khôi phục bình tĩnh: “Hoàng hậu vừa sinh hạ hoàng tử, ngươi hẳn là đi xem nàng đi!”

Hoàng đế giống như vô tình ngắm, thuận miệng hỏi thái y mới từ phòng trong ra: “Hoàng hậu thân thể như thế nào? Long tử khỏe?”

Thái y kia vội vã dập đầu tại chỗ: “Bệ hạ hồng phúc tề thiên, nương nương không việc gì, chỉ là hư nhược, nghỉ ngơi điều dưỡng mấy ngày sẽ ổn lại. Long tử chắc nịch, vóc người tráng kiện… ”

Phương Huyễn phất tay cắt ngang một chuỗi dài tiếp đó: “Hoàng hậu cơ thể suy yếu, thái y viện cần phải điều dưỡng tốt! Mẫu hậu, trước mắt chuyện đã qua, nhi tử đi trước! ” Nói xong, không chờ thái hậu mở lời, long bào khẽ mở, trầm ổn bước ra khỏi Tiêu Lan điện.

Tối ức tây song đồng tiễn chúc, thùy phục lưu quân trụ?

Cốc Lương Văn Hiên xách tên thái y kia vội vã chạy về Vĩnh Yên cung, thái y bị hắn kéo một đường, lúc này đã phương hướng mơ hồ, trước mắt lắc lư, đã vào một cái đại điện trống trải.

Lão thái giám râu tóc bạc trắng ngơ ngác đứng ở trước giường, trên giường đệm chăn lật lên, diễm hồng chồng chất như ráng mây. Thái y nhận được, đó là tổng quản thái giám trong cung Phan Hải. Nhìn xung quanh một cái, cảm thấy kỳ lạ, sao không có người khác vậy?

Người kia rõ ràng thất kinh, đẩy người trong tay sang một bên, tự mình tiến lên bắt được cánh tay Phan Hải: “Úy Oản đâu?”

Lão thái giám vẫn không nhúc nhích, nước mắt vẩn đục không dứt: “Thái phó… Thái phó… ”

Ánh mắt Cốc Lương Văn Hiên chợt loé, đưa tay cởi huyệt đạo Phan Hải ra: “Xảy ra chuyện gì?”

Tay lão thái giám khô gầy bắt lấy ống tay áo Cốc Lương Văn Hiên: “Tiên sinh, ngươi đi tìm một chút, thái phó bệnh thành như vậy, có thể đi đâu? Nhanh đi tìm, nhất định có thể tìm thấy!”

Văn Hiên không hỏi nhiều nữa, quay đầu lại phóng ra khỏi điện, đụng phải một đám người đang bước vào từ cửa điện, dẫn đầu là vị đế quan sừng sững, long dược hoàng bào, chính thị Phương Huyễn mới tới từ Khôn Trữ cung.

Hoàng đế nhìn thấy dáng dấp Cốc Lương Văn Hiên hoang mang rối loạn, nhịn không được cau mày: “Lo lắng đi nơi nào?”

Văn Hiên không muốn dừng bước lại: “Không thấy hắn… “Ngữ âm chưa dứt, người đã ra khỏi cung.

Khuôn mặt Phương Huyễn thay đổi, đang muốn phát tác, đã thấy tổng quản thái giám vội vã đi ra khỏi Thọ Nhân điện, trông thấy thiên tử cách đó không xa, nhất thời sững sờ tại chỗ.

Hoàng đế cau mày: “Phan Hải… ”

Lão thái giám “Phanh: một tiếng quỳ gối, khóc lóc kể lể: “Hoàng thượng, thái phó đi rồi, hoàng thượng… ”

Phương Huyễn thất sắc: “Đi gì?”

Phan Hải dập đầu liên tục: “Hoàng thượng, thái phó bệnh rất nặng, rõ ràng đi không xa, nhanh lên một chút tìm hắn trở về! Thái phó bệnh thành như vậy, chống đỡ không được, chống đỡ không được… ”

Hoàng đế hoảng sợ: “Bệnh rất nặng?”

Lão thái giám ngẩng đầu, nước mắt không ngừng: “Hoàng thượng… Thân thể thái phó chống đỡ không được bao lâu, hoàng thượng… “Lời còn chưa dứt, hoàng ảnh trước mắt xẹt qua, bóng dáng cửu ngũ chí tôn đã không thấy nữa.

Nhãn cộng vân sơn hôn thảm thảm, tâm tùy yên thủy khứ du du.

Úy Oản mơ màng trầm trầm đi, hô hấp không thông bước chân bất định, mạnh mẽ lấy ra một chút chân khí còn sót lại điểm huyệt đạo Phan Hải, đã là tâm lực cuối cùng, lúc này có chút lo lắng cho mình không thể chống được đến chỗ kia.

Rừng mai lá rợp, cành khô theo gió nhẹ nhàng đung đưa, biển xanh (xanh lục) che chở, Úy Oản đỡ thân cây, gian nan đi về phía chỗ sâu.

Muốn ho khan lại không có hơi sức, ngực vừa đau vừa ngứa, trong cơ thể đã có nhiều trống rỗng, tựa hồ linh hồn đang chậm rãi hút ra khỏi khối cơ thể hủ bại này, Úy Oản hơi nâng khóe miệng, ngẩng đầu, trước mắt có chút không rõ, cảnh vật càng ngày càng không thấy rõ ràng.

Ở chỗ sâu trong rừng mai… Ở chỗ sâu trong rừng mai… Úy Oản cảm thấy ông trời đối với mình thật là không tệ, chỉ bằng một hơi thở này lại có thể kiên trì qua đây, một cái vấp ngã, khó khăn rơi xuống bên cạnh hai tòa mộ phần nho nhỏ.

Nhẹ nhàng thở dốc, dõi mắt nhìn, mây cuộn như trên đỉnh núi, như khói như màn, cảnh tượng như vậy… Hồi nhỏ cùng sư huynh đứng nơi đỉnh cao nhất trên vân sơn, nhìn xuống tầng mây sương khói, sư huynh tiếu ý nhu hòa ấm áp… Sư huynh, xin lỗi… Chỉ mong hồn phách của ta có thể bay qua thiên sơn vạn thủy trở lại Vân Tụ, nếu có kiếp sau, ta nhất định phải làm một đệ tử Vân Tụ tốt…

Trước mắt càng ngày càng đen, giữa sương mù dường như thấy được Trác Nhạc mỉm cười ngây thơ trước mắt, trong tay… Đứa nhỏ dắt trong tay kia là ai… Đứa nhỏ ngoan, chúng ta cùng đi Vân Tụ, Vân Tụ trên mấy nơi đỉnh núi, trên mây tía…. Hình như có tiếng người hoảng hốt, Úy Oản mỉm cười, chậm rãi nhắm hai mắt, biên miệng loan nguyệt như câu, thu hút lòng người, hô hấp yếu ớt tiêu tán giữa cỏ xanh.

Cốc Lương Văn Hiên tâm trạng đau thương, người nọ ở trước mặt mình, chậm rãi nhắm lại hai tròng mắt thu thủy, mi dài tĩnh lặng không mang theo một chút sức sống. Vô thức quỳ rạp trên đất, hai tay chết lặng đưa về phía trước, dè dặt kéo thân thể lạnh lẽo kia vào trong lòng.

Giống như đêm qua, chính mình cũng tìm được hắn ở chỗ này, hô hấp hắn khi có khi mất… Cốc Lương Văn Hiên bỗng nhiên toàn thân run rẩy, vất vả giơ tay lên tìm mũi người nọ, băng băng lãnh lãnh, không cảm giác thấy bất cứ dấu hiệu hơi thở nào, Cốc Lương Văn Hiên giật mình hồi lâu, đột nhiên ngửa đầu, bật lên tiếng hét thật dài, tiếng thét thê lương, như tiếng kêu đau đớn của chim nhạn lạc đàn xoẹt qua trên bầu trời thê lương, làm tâm người đau đớn không dứt.

Từ ngoài rừng mai tiếng bước chân dồn dập, hoàng bào chợt loé, một người chuyển xuất thân hình, rồi đột nhiên đứng lại, không thể tin tưởng nhìn về phía đó.

Cốc Lương Văn Hiên nghiêng mặt, nhìn chí tôn đế vương tay áo minh hoàng theo gió bay loạn, bỗng nhiên thấp giọng nở nụ cười: “Bệ hạ, Phương Huyễn, hắn ở chỗ này, ngươi không đến nhìn một cái sao!” Gục đầu xuống, thâm tình chân thành “Ngươi xem, hắn đang cười! Hắn sao lại cười? Ta biết, ta chắc chắn biết! Ta hiểu rõ tâm ý hắn… Hắn cuối cùng giải thoát rồi, cuối cùng có thể không vướng bận, cuối cùng không hề âu sầu phiền lòng… Phương Huyễn, ngươi đến xem, ngươi xem xem lúc này hắn vô cùng bình thản… ”

Hoàng đế trừng lớn mắt, bước chân trì trầm, thoáng cái dẫm nát trong bùn vẩn đục, hoàng xa dính vào bùn nhão dơ bẩn, vạt áo long bào bị bọt nước bắn vào.

Bỗng nhiên bước nhanh hơn, đẩy Cốc Lương Văn Hiên ra, đoạt lấy cơ thể mềm nhũn, Phương Huyễn đầu váng mắt hoa: “Lão sư… Lão sư… ”

Cốc Lương Văn Hiên ngồi ở trong bùn, cười ha ha: “Phương Huyễn, tâm tư ngươi, sợ hắn nắm nặng quyền thế, gặp phải tai nạn, nhốt hắn, lấy ta làm mồi! Được được, cái này cũng là ý của ngươi?” Phút chốc bạo khởi, một chưởng hướng về phía Phương Huyễn: “Ngươi tên hỗn đản này!”

Phương Huyễn không tránh, “Phanh” một tiếng vang lớn, đạo chưởng kia đặt ở sau tim hoàng đế, Phương Huyễn “Oa” một tiếng phun ra tiên huyết, nhuộm hồng vạt áo trắng noãn của thái phó trong lòng.

Cốc Lương Văn Hiên đoạt thân thể Úy Oản qua, ôm chặt chẽ, ngay người lạnh lùng nói: “Ngươi không xứng chạm vào hắn!” Cúi đầu nhìn gương mặt tuyệt tú người nọ, ánh mắt đau đớn: “Ai cũng không có tư cách chạm vào hắn, kể cả ngươi, kể cả ta… ”

Phương Huyễn bị một chưởng kia đánh cho hoàn hồn, lảo đảo đứng lên, nhìn thẳng dung nhan buồn rầu Cốc Lương Văn Hiên, sắc mặt thảm đạm: “Sao như vậy? Sao như vậy?”

Trong rừng lại có một người chuyển ra, liếc mắt nhìn thấy thái phó trong lòng Văn Hiên, hoảng sợ hô to: “Thái phó… ”

Lão thái giám chỉ cảm thấy thất hồn lạc phách, mi dài thái phó nhắm chặt, yên ổn trong ngực, cánh tay buông xuống… Tất cả dấu hiệu này… Phan Hải run rẩy đứng không được, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

Hoàng đế tâm tư mơ hồ, nhiều lần hồi phục thì thào hỏi: “Sao lại như vậy? Sao lại như vậy… ”

Cốc Lương Văn Hiên mặt mày lạnh lẽo, không nói một lời, ôm cơ thể Úy Oản xoay người, chậm rãi ra khỏi rừng mai.

Phan Hải lão lệ tung hoành, suốt một đêm này, gần như chảy hết nước mắt cả một đời, đưa mắt, hai tòa mộ phần nho nhỏ… Lão thái giám hình như nghĩ ra gì, nửa bò nửa đi qua, liều mạng dập đầu: “Tiểu hoàng tử… Tiểu hoàng tử… ” Ngẩng mặt, xem xét hoàng đế đang ngẩn người, nhịn không được tiến lên kéo lấy một góc long bào, một tay chỉ hướng mộ phần: “Hoàng thượng, người nhìn một cái, chỗ này chôn, là thân sinh cốt nhục của người!”

Phương Huyễn mơ mơ màng màng nhìn khuôn mặt già nua của lão thái giám: “Thân sinh cốt nhục…”

Phan Hải trịnh trọng gật đầu, tóc hoa râm bị gió thổi trúng xõa tung: “Đúng vậy, nơi này chôn thân sinh cốt nhục của người cùng thái phó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.