Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành

Chương 11: Thập tử nhất sinh (2)



Tần Tuệ Minh nhạy cảm phát hiện ra tiếng động, đứng thủ sẵn thế. Xuất hiện là một đoàn người ăn mặc giống như bang chủ cái bang, râu dài lê thê, tay hoặc cầm đao hoặc cầm búa. Đặng Vân Du nhìn cũng biết không phải bọn người tốt đẹp gì, thất thểu lui về phía sau.

- Sơn... sơn tặc...

Một đám gần chục người, áo xé lộ hai cánh tay vạm vỡ, có người có vài vết sẹo dài ngoằm đáng sợ. Một gã mắt thọt cứ láo liên nhìn cô, yết hầu di chuyển lên xuống. Tay ai cũng cầm một cây đao vừa lớn vừa sắt, có thể bằng với đao tử hình cũng nên. Vậy mà bọn họ hươ tới hươ lui như chơi đồ hàng. Đặng Vân Du phản xạ nép sau lưng Tần Tuệ Minh. Nhìn cô gái bé nhỏ sợ sệt, kích thích cơn thèm người của đám sơn tặc. Có kẻ không kiềm được mà giở điệu cười trầm đục:

- Ay da, không nghĩ con người thật sự dám tới đây? Thịt người hình như cũng rất thơm ngon. - Một gã to béo cười lớn.

- Còn có một con cá to, như vậy, tối nay chúng ta không sợ đói rồi.

- Làm sao bọn họ biết ta là người? Triệu Thuỵ Miên đã...

- Trên người ngươi toàn mùi con người. Bọn sơn tặc mũi thính như chó.

- Vậy phải làm thế nào? - Đặng Vân Du đưa mắt nhìn Tần Tuệ Minh.

- Hỗn láo, ta là Thuỷ Dạ Hầu, là người các ngươi dám động sao? - Dù sao trước đây Tần Tuệ Minh coi như cũng có chút uy phong, có thể hù doạ.

- Thì ra là Thuỷ Dạ Hầu. Bọn ta thật có mắt không tròng. - Một người trong đó biết Tần Tuệ Minh, nói đỡ một câu - Nhưng con người kia thì liên quan gì đến ngươi. Anh em ta đã hai ba ngày không ăn rồi. Hay là ngươi cứ giao lại cô ta.

- Nằm mơ, người bên cạnh ta ngươi cũng không bỏ ý định sao?

Tần Tuệ Minh đứng chắn trước một bước. Tuy hắn không cao cũng không to, so với bọn họ chỉ giống như mọt sách và côn đồ, lại che chắn Đặng Vân Du hoàn hảo. Nhưng Tần Tuệ Minh có một phong thái của kẻ khôn ngoan, giống như đã nắm chắc phần thắng. Khung cảnh đối nghịch khiến cô nhớ tới một bức tranh sơn mặc, thanh cao thuần khiết như Tần Tuệ Minh, hẳn là nhân vật được mọi người ca ngợi.

- Thịt ta rất thối. Ta một tuần rồi chưa tắm rửa đó. Ăn cũng không ngon đâu. - Đặng Vân Du vẫn không yếu thế, rướn cổ lên nói. Thật không ngờ, một thiên tài biện luận cũng có ngày rơi vào hoàn cảnh giành giật sự sống thế này.

- Không sao, có người sẽ tắm rửa sạch sẽ cho ngươi.

Nghe tiếng cười man rợ của gã đàn ông, lại tưởng tượng cảnh thân thế trong trắng bị đám đàn ông thô lỗ động tay động chân, Đặng Vân Du thấy dịch bụng sôi trào, ôm miệng nôn oẹ. Tần Tuệ Minh nhíu mày, kiểu nói chuyện khiếm nhã này cũng chỉ có sơn tặc.

- Chi bằng hôm nay chết dưới tay ta đi rồi tính. Bản vương lâu ngày cũng không giết chút đồ chơi rồi.

Tần Tuệ Minh thoắt cái, từ một thiếu niên xinh đẹp biến thành một con yêu quái có râu dài ngoằm, xung quanh toả ra khí tức màu đen nồng đậm. Bọn sơn tặc có lẽ đánh nhau với yêu quái đã quen, xông xáo xông tới. Đặng Vân Du ôm gốc cây, nhìn Tần Tuệ Minh sức lực cường đại lần lượt đánh tay từng tên ra khỏi bán kính năm mét.

Đặng Vân Du ở bên này vỗ tay hoan hô. Chưa tính những thứ khác, chỉ riêng kích thước thôi, Tần Tuệ Minh đã đủ đè chết mấy người bọn họ rồi. Đặng Vân Du chăm chú xem kịch, lại không hay biết phía sau có người tiến tới, chụp lấy vai cô. Đặng Vân Du giật mình la oai oái. Tần Tuệ Minh nháy mắt bay đến, định tung một chưởng nhưng tên kia đã lôi Đặng Vân Du ra trước, hại hắn phải vất vả thu tay lại.

- Haha... nhìn xem, ta bắt được ai này.

Một bàn tay to lớn đen nhẻm bóp chặt cổ, một tay ghì chặt hai tay sau lưng cô. Đặng Vân Du hốt hoảng cảm nhận thân lửa nóng rực phát ra từ người đàn ông phía sau. Có một mùi hôi thối bốc lên, gã này có phải cả tuần chưa tắm rửa rồi không?

- Thả ra, thả ta ra... - Đặng Vân Du vùng vẫy, nước mắt chảy dài trên má.

Tình cảnh làm cô nhớ lại mấy cảnh tượng bắt hiếp trong phim. Cô gái nhỏ vùng vẫy giống như cá bị mắc cạn, đau đớn nhục nhã dằn xé. Hay bọn họ sẽ biến cô thành món đồ chơi, để mấy lũ đàn ông chơi một lần? Đặng Vân Du chỉ mới có tốt nghiệp trung học được hai năm mà, chẳng lẽ phải mất tấm trinh trắng ở đây?

- Ngươi đừng động. Thả cô ta ra trước đã, bằng không ta sẽ san bằng cái địa đạo của ngươi. - Tần Tuệ Minh cứng rắn nói.

- Có gan thì ngươi làm đi. Nhưng trước tiên phải để bọn ta thưởng thức cô ta đã.

Nghe đến đó, Đặng Vân Du càng khóc lớn hơn. Thôi xong rồi, vậy là cô sẽ bị mười mấy gã đàn ông chơi một lần, còn hơn cả thống khổ. Trước sau gì cũng chết, chi bằng chết ngay bây giờ còn hơn. Đặng Vân Du nguyện ý giữ thân trong sạch cho đến chết. Cắn răng vùi tay vào cặp lấy thứ gì đó bén bén ra, chẳng hay đụng phải một vật cứng.

Đặng Vân Du suy nghĩ đó là thứ gì mà lại có trong cặp của mình. Những thứ Triệu Thuỵ Miên đưa cho cô cũng không lớn chừng này. Hai mắt Đặng Vân Du sáng lên. Nếu nhớ không lầm, đây chính là thiết bị phòng thân mà cô đem từ nhà, không biết có còn sử dụng được không. Tim cô đập nhanh một nhịp, máu tuần hoàn lên não với tốc độ đáng sợ, da tay đổ một tầng mồ hôi, ấy vậy mà không lề trơn trượt, lại còn nắm rất chắc.

Xuyên qua tầng hơi nước trong mắt, Đặng Vân Du nhìn thấy bản thân mình sống lại. Chỉ xem lần này cô có đủ bản lĩnh hay không thôi.

Máy chích điện như phi tiêu phóng ra từ trong cặp. Gã đàn ông không kịp để phòng, giật giật vài cái rồi nằm bất tỉnh ở đó. Cả đám sơn tặc mắt tròn mắt dẹt, không biết bảo bối trong tay Đặng Vân Du là thứ gì. Đồng bọn của chúng cũng không phải nhỏ con, bị thứ đó tấn công, giật vài cái rồi bất tỉnh. Hình như còn rất đau đớn.

Một tên trong chủ động hạ vũ khí xuống. Đặng Vân Du nuốt nước miếng. Máy chích điện trong tay suýt nữa thì rơi xuống đất. Cô đánh liều cầm chặt nó, giương giương:

- Đã... thấy chưa? Vũ khí của ta rất lợi hại. Giết người được đó. Muốn thử không? - Đặng Vân Du dè dặt đe doạ đám sơn tặc. Tần Tuệ Minh tán thưởng nhìn cô. Ít nhất cũng không phải quá vô dụng.

- Được rồi. Ta đây không phải muốn hại các người, mà đúng thật ân nhân của ta rất lợi hại, có nhiều bảo bối. Nếu không Thuỷ Dạ Hầu ta làm sao phải làm nô lệ cho cô ta. - Tần Tuệ Minh trở lại hình dáng ban đầu, cười ngả ngớn - Ta là muốn tốt cho các ngươi. Nếu rơi vào tay cô ta, thật sự chết rất khó coi - Câu cuối cùng, Tần Tuệ Minh còn cố ý nói nhỏ.

Da đầu Đặng Vân Du run lên. Cái này, nói quá khoa trương rồi, cô đâu có bản lĩnh lớn như vậy. Chỉ có cái máy chích điện làm oai mà thôi. Đặng Vân Du cố gắng không để mất phong độ. Khó khăn lắm mới nắm được cơ hội sống sót, không thể vì sự ngu ngốc của cô mà để vụt mất.

- Tiểu thư, đắc tội rồi. - Tên cầm đầu, chính là đại ca chủ động cúi đầu rút lui. Chỉ vì một miếng ăn nhỏ mà tiêu tốn biết bao lực lượng cũng không đáng - Bọn ta cũng chỉ vì miếng ăn. Cáo từ.

- Trái lại... - Lúc bọn họ vừa định nhanh chóng rời đi, trong đầu Đặng Vân Du đột nhiên loé lên một ý nghĩ - Ta có một đề nghị. Không biết các người nghĩ như thế nào?

- Đề nghị gì?

- Ta có tiền, rất nhiều tiền cho các người. Chỉ cần các người giúp ta một việc. - Bọn sơn tặc đưa mắt nhìn nhau. Vị cô nương cả người nhếch nhác thì lấy đâu ra nhiều tiền chứ.

- Nói thử xem.

- Ta muốn khi ta mời, các ngươi có thể giúp ta cướp ngục, cứu một người bạn của ta. - Đặng Vân Du lâu rồi không thấy Triệu Thuỵ Miên liên lạc, chắc là đã bị bắt đi rồi - Sau đó, số tiền này sẽ là của các người.

Bọn sơn tặc nhìn thấy đống tiền trong cặp, sắc mặt thay đổi. Ngay cả Tần Tuệ Minh cũng hơi để ý. Người này có nhiều tiền mà mỗi ngày phải sống trong căn miếu hoang, hái trái cây ăn sao? Đặng Vân Du nhìn bọn họ còn hơi chần chừ, có lẽ không đáng tin. Cô cầm cặp, chốc ngược xuống, tiền rớt ra như giấy, bay lả tả.

- Bây giờ, ta đưa hết cho các người, coi như làm lệ phí. Cứ ăn uống đầy đủ, chuẩn bị vũ khí. Đợi ta gửi thư tới, các người giúp ta một tay là được.

- Cô nương này, không sợ chúng ta sẽ nuốt lời sao? - Đại ca sơn tặc tiến tới một bước, kiểm tra tiền.

- Người giang hồ, quan trọng là tình nghĩa. - Đặng Vân Du không biết đã từng nghe câu nói này trong bộ phim nào - Thế nào?

Người nọ vốn lại hơi lưỡng lự, hoài nghi thân thế của Đặng Vân Du. Nhỡ như phạm nhân mà cô ta muốn cứu là trọng phạm thì sao? Gã chẳng phải mang tội sát cả sơn trại sao? Nghe một câu đầy khí phách kia, nháy mắt gã ăn nói hào sảng.

- Được. Chúng ta đợi tin của cô nương. Xin hỏi cô nương xưng hô thế nào? - Người nọ nở nụ cười sảng khoái hỏi cô.

- Đặng Vân Du.

- Tại hạ Bành Đắc Cường. Chúng ta có duyên với nhau, xem như là bạn. Chẳng hay tối nay cô nương có rảnh, đến chỗ chúng ta tắm rửa ăn uống, hàn thuyên tâm sự. Chỗ chúng ta cũng gần đây thôi.

- Cũng được. - Đặng Vân Du hào phóng nhận lời.

- Huynh đệ, mang tiền về. Mang luôn... tiểu huynh đệ kia. - Chính là cái người bị chích điện. Bành Đắc Cường ái ngại hỏi - Xin hỏi, vị huynh đệ của ta...

- À, không sao... ngất chút thôi... - Nếu cô ra tay quá, không biết sẽ dẫn tới hậu quả gì nữa. Bành Đắc Cường khẽ thở phào. Nhìn vị huynh đệ cường tráng chưa đầy hai giây đã xỉu trong tay cô gái không khỏi tò mò.

- Đặng cô nương, không biết vũ khí mà cô dùng là gì. Thật lợi hại, chúng ta chưa từng thấy.

- Có nói các người cũng không hiểu đâu. - người cổ đại mà, điện một chiều với điện xoay chiều gì chứ? Sau lại nói thêm - Chỉ có những người trình độ cao mới sử dụng được nó thôi.

- Ồ. Pháp thuật cô nương thật là cao minh.

Đặng Vân Du mỉm cười hưởng thụ lời khen tặng. Chỉ là một cái máy chích điện đã khiến bọn họ kinh ngạc đến vậy. Nếu có một ngày bọn họ đến thế giới con người, phải chăng sẽ ngất giống như cô lần đầu tiên thấy Vương An Cơ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.