- Vương An Cơ. - Vương An Cơ bỗng nghe được âm thanh dịu dàng liền quay lại. Long nhi quận chúa uyển chuyển đi tới, thu hút vô số ánh nhìn. Dù sao trong đám yêu quái, nàng ấy vẫn là kiều diễm nhất - Lâu lắm không gặp huynh, huynh vẫn khoẻ chứ?
- Cảm ơn cô. Ta vẫn khoẻ. - Vương An Cơ vừa nói vừa khinh bỉ trong lòng. Không khoẻ còn đứng đây được sao?
- Huynh thoát ra ngoài lúc nào sao không báo muội một tiếng? Nhìn xem, huynh gầy đi thấy rõ kìa. - Triệu Thuỵ Miên giật mình nhìn lại. Dáng người Vương An Cơ vốn không phải như vậy sao? Có ăn hay không ăn cũng thế, tối nào ôm hắn ngủ cô cũng rõ mà. Với lại, nữ nhân này thân thiết lắm sao? - Hôm nay huynh tới đây, tranh thủ ăn nhiều một chút. Thức ăn ở đây không hợp khẩu vị, để muội kêu đầu bếp nấu món dễ tiêu hơn được không?
Long nhi quận chúa thân mật khoác tay hắn, kéo đến một dãy bàn đầy thức ăn. Triệu Thuỵ Miên tức tối đi theo. Ở bên cạnh, Từ An Khê lên tiếng:
- Không ngờ vừa mới đến, Vương An Cơ đã được mỹ nữ để ý rồi.
- Vương An Cơ xuống đây có khác gì đại vương đâu chứ. - Chân Nhân Chiêu Minh đệm lời.
- Hừ, tự nhiên lòi đâu ra một quận chúa. Vương An Cơ này đúng là lên trời rồi. - Triệu Thuỵ Miên đứng từ xa chòng chọc nhìn đôi nam nữ đang quàng tay nhau. Lỗ tai động đậy lắng nghe.
- Để muội sai đầu bếp làm vài món dễ tiêu cho huynh. Huynh ăn bào ngư không? Bào ngư ở thuỷ cung là tươi nhất đấy. - Long nhi giới thiệu.
- Được. - Vương An Cơ ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
Triệu Thuỵ Miên cau mày. Bình thường Chân Nhân Chiêu Minh mời hắn có ăn những thứ này đâu. Giờ xuống đây thì giỏi rồi. Từ An Khê lại cười nói:
- Vương An Cơ thật tốt số, còn được ăn cả bào ngư. - Từ An Khê và Chân Nhân Chiêu Minh đều là pháp sư nên nghe rõ. - Bào ngư ở điện đắt lắm.
- Nàng muốn ăn ta sẽ kêu người làm cho nàng. - Chân Nhân Chiêu Minh ân cần vén tóc cô. Triệu Thuỵ Miên lạnh lẽo nhìn, bọn họ ân ái cũng phải lựa chỗ chứ.
- Thôi đừng. Ăn bổ quá cũng không tốt.
Từ An Khê vừa nhõng nhẽo với Chân Nhân Chiêu Minh xong, bên kia Vương An Cơ đã vẫy tay Triệu Thuỵ Miên. Triệu Thuỵ Miên xoay phắt sang chỗ khác, không thèm ngó ngàng gì đến hắn. Vương An Cơ ngạc nhiên, ra hiệu liên tục nhưng cô vẫn không để ý. Hắn dùng thuật nói riêng với cô như ra lệnh:
- Nàng mau sang đây!
Nếu lần này cô không để ý nữa thì thật sự xảy ra chuyện. Cũng may, Triệu Thuỵ Miên đã đi tới, khoanh tay liếc nhìn chén cháo bí đỏ bằm bào ngư, trông ngon hơn trong Chân Nhân điện nhiều. Long nhi quận chúa nghĩ bọn họ là bạn của Vương An Cơ nên cũng không có thắc mắc.
- Huynh ăn đi. Cháo còn nóng đấy. - Vương An Cơ cầm chén cháo đưa sang cho Triệu Thuỵ Miên.
- Nàng ăn đi. Từ sáng giờ đi, bây giờ gần trưa rồi mà vẫn chưa ăn gì. - Từ An Khê và Chân Nhân Chiêu Minh ẩn ý nhìn nhau cười.
- Ta không ăn. Cháo do người ta nấu cho chàng thì chàng ăn đi. Đừng phụ tấm lòng của người ta.
- Ta mang ra cho nàng. Từ đầu đến cuối cũng chưa nói muốn ăn chén cháo này. - Long nhi nghe vậy thì hụt hẫng nhìn chén cháo bốc khói trong tay Vương An Cơ. Triệu Thuỵ Miên xoay lại, có chút cảm động. Nhưng đúng là đói bụng thật.
- An Cơ... đó là nương tử của huynh à?
Tức thì mọi người đều quay lại nhìn Vương An Cơ, dường như mong ngóng đáp án từ hắn. Yêu quái thì tò mò với nhân vật vĩ đại kia. Triệu Thuỵ Miên lấp ló lén nhìn, không biết hắn sẽ trả lời thế nào. Bởi vì bọn họ chưa có thật sự thành thân a. Vương An Cơ khuấy chén cháo, thổi nguội, không có vẻ gì là bận tâm suy nghĩ.
- Nàng ấy không phải.
Thoáng chốc không khí thuỷ cung xẹp xuống. Long nhi hân hoan trong ánh mắt, còn Triệu Thuỵ Miên thì buồn bã nhìn chằm chằm xuống đất. Nước mắt như muốn ứa ra ngoài. Cô thật sự chẳng là gì đối với hắn ư? Vậy những lời trước kia hắn nói thì tính sao?
-... Chúng ta cũng sẽ không thành thân. Trước kia ta từng thề rằng mình sẽ không lấy ai. - Chính là lúc Dạ Như Tuyết bỏ đi. Hắn từng nói Dạ Như Tuyết sẽ là thê tử duy nhất của hắn - Nhưng nàng ấy là người quan trọng nhất của ta. Câu trả lời như vậy, có được chưa?
Nhất loạt ai cũng đổ mắt nhìn về Triệu Thuỵ Miên. Triệu Thuỵ Miên ngẩng đầu lên, nước mắt không biết tự lúc nào đã lưng tròng. Nhìn cô dường như rất oan ức. Long nhi khó chịu nhìn sang rồi phủi áo rời đi. Triệu Thuỵ Miên nháy mắt, nước mắt đã chảy dài. Thật xấu hổ, lại khóc trong lễ thành thân của người ta. Vương An Cơ chỉ nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
- Đừng khóc nữa. Nàng mau ăn cháo đi.
Triệu Thuỵ Miên gật đầu, ăn rất ngoan. Cô tự hứa sau này sẽ không hỏi những câu như vậy với Vương An Cơ nữa. Tình cảm của hắn có vẻ không mặn nồng như Chân Nhân Chiêu Minh, không rộn ràng như Tần Tuệ Minh nhưng hắn có cách thể hiện của riêng mình. Vương An Cơ mỉm cười xoa đầu cô, đợi Triệu Thuỵ Miên ăn hết.
Cuối cùng cũng bắt đầu. Phu thê dắt nhau đi ra trong con mắt chúc phúc của mọi người. Triệu Thuỵ Miên ăn xong, vội vã đặt bát xuống rồi chạy nhanh vào hàng đứng cạnh Vương An Cơ. Bỗng có một ngón tay lạnh lẽo lướt qua khoé môi, Triệu Thuỵ Miên ngạc nhiên nhìn hắn.
- Vết cháo còn dính. - Mắt hắn vẫn chăm chú theo dõi hai người kia bái đường.
Triệu Thuỵ Miên cười tít mắt. Tần Tuệ Minh trên kia thì mặc hỷ phục màu đỏ cổ truyền, Đặng Vân Du cũng xinh đẹp không kém. Cô thấy hơi lạ là Đặng Vân Du không mặc váy cưới màu trắng, có lẽ là không hợp với bộ của Tần Tuệ Minh. Nhưng dù sao bọn họ cũng rất đẹp. Bái đường xong thì mọi người vỗ tay chúc mừng rồi ngồi vào bàn tiệc. Phu thê uống rượu tiếp khách.
Đặng Vân Du chắc chắn đã được làm phép. Nếu không với tửu lượng của cô chưa chắc đã uống được hai ly. Nhìn thấy bọn họ, Đặng Vân Du lập tức hớn hở:
- Chào mọi người. Cảm ơn đã đến dự.
- Hừ. Ta mời đương nhiên bọn họ phải đi. - Tần Tuệ Minh nhếch môi. Triệu Thuỵ Miên đột nhiên nhớ ra gì đó, ghé tai hắn nói nhỏ.
- Chết rồi, lúc đi thuyền ta không chụp hình. Sao chàng không nhắc?
- Thì ta cũng quên mà. - Vương An Cơ nhún vai. - Nàng tốt nhất nên dẹp ý nghĩ đó sang một bên đi.
Triệu Thuỵ Miên nhăn nhó một hồi rồi thôi. Thành thân rốt cuộc đã xong, tiệc tùng giải tán hết. Triệu Thuỵ Miên không hứng thú với trò phá động phòng gì đó của bọn yêu quái nên từ chối tham gia, ra về. Bọn họ không đi thuyền như lúc sáng nữa mà Vương An Cơ cưỡi mây về. Suốt buổi Triệu Thuỵ Miên cứ ngáp mãi, chắc bị Vương An Cơ nuôi thành heo rồi. Hết ăn rồi ngủ. Đa phần là chán vì không chụp được bức hình nào ra hồn.
Triệu Thụy Miên phụng phịu, nửa đêm ngủ không an giấc, mò mẫm ra ngoài sân chơi. Trong sân có một con thỏ, nhốt trong chuồng, là cô đích thân nuôi. Mặc dù loài thỏ có linh tính, nhìn thấy Vương An Cơ sẽ sợ nhưng cô vẫn nuôi, mặc định rằng hắn không được phép lãng vãng gần đây tránh làm thỏ hoảng sợ.
Triệu Thụy Miên buồn chán ngồi xổm xuống. Ánh trăng tròn, sáng vằng vặc soi xuống mặt đất. Đêm rằm, bọn họ thành thân vào đêm trăng tròn. Triệu Thụy Miên chọc vào thân hình xù lông núc ních thịt của con thỏ, làm nó đang lim dim chợt thót dậy thì giật mình. Đến cả con thỏ cũng sợ cô hay sao?
Cô ủ rũ lấy điện thoại trong túi ra chơi. Cũng may trước khi đến đây đã sạc đầy pin rồi, nếu không lấy gì mà đùng đây hả? Sáng nay không chụp được bức hình nào, pin vẫn còn đầy đây này. Nhìn đến đó cô cũng chán đến muốn bỏ mặc nó. Đột nhiên đôi mắt sáng lên trong đêm. Bức ảnh trong điện thoại chụp vào vài giờ trước. Một bóng lưng mặc áo hồng đứng trước mũi thuyền, nó thổi phấp phới, vô cùng phiêu dật.
Không hỏi cũng biết ai là người chụp. Nháy mắt Triệu Thụy Miên ôm điện thoại cười đến xán lạn. Hắn lấy điện thoại của cô khi nào ấy nhỉ? Canh góc chụp cũng đẹp quá, không biết đã nghiên cứu lúc nào. Nghĩ vậy, tâm tình Triệu Thụy Miên đã bay bổng lên tận trời xanh, vội cất điện thoại, chạy nhanh vào phòng. Vương An Cơ vẫn còn đang nằm ngủ.
Cô rúc mình vào chăn, hai tay hai chân ôm lấy cơ thể lạnh cóng của hắn, lập tức ấm nóng. Vương An Cơ có lẽ đã quen, ngay cả trong giấc ngủ cũng muốn điều chỉnh nhiệt độ phù hợp với người kia. Thấy có thứ gì đó câu vào người, hắn xoay lại, vòng tay ôm cô vào lòng. Có hơi lạnh, có lẽ vừa ra ngoài. Triệu Thụy Miên nghe thấy giọng khàn của hắn trên đỉnh đầu:
- Mới ra ngoài?
- Ừ. - Nói đến đó, Triệu Thụy Miên lại ôm hắn chặt hơn. Vương An Cơ luôn làm rất nhiều chuyện mà cô không biết.
- Tối rồi ra ngoài làm gì, lạnh lắm. Sức khỏe nàng còn chưa tốt. - Bất giác cơ thể lại ấm hơn một, hai độ.