Quay Đầu

Chương 117



Edit: quynhle2207—

“Vi Nhàn? Vi Nhàn? Vi Nhàn!”

Cô nghe thấy hình như có người đang ở bên cạnh gọi tên cô, nhưng Ninh Vi Nhàn lại không thể nghe được bất cứ cái gì. Hiện tại, bao quanh cô đều tối đen, giọng nói yếu ớt kia cũng không đủ lớn để trở thành ánh sáng cho cô, soi rõ để cô thoát khỏi không gian u tối này. Tại sao...... Tại sao lại lạnh như vậy, lại tối như vậy, và lại có thể đau thương như vậy chứ? Thân thể giống như bị xé ra thành hai mảnh, xương thịt cả người như bị rút hết, cô đau đến nỗi da đầu cũng tê dại, mắt cũng đau, cô muốn thoát khỏi hiện tại, muốn chạy trốn, cũng không thể xác định được phương hướng Đông Nam Tây Bắc, lại không biết là mình còn sống hay đã chết, lại càng không biết tại sao mình lại đau như thế này: “Đau...... Đau...... Đau quá......” Cô không biết mình đã rên rỉ, nỉ non bao nhiêu lần, tại sao cô lại thấy đau như vậy, tại sao chứ?

“Vi Nhàn, Vi Nhàn, em đang nói cái gì?!” Nhan Duệ chỉ thấy môi của cô mấp máy, nhưng anh hoàn toàn không thể nghe được rốt cuộc là cô đang nói cái gì.

Lại một hình ảnh khác lướt qua nhanh chóng trước mặt cô. Cô nhìn thấy mình đang mặc một bộ đồ trắng giống như áo cưới, tóc búi lên thật cao, lộ ra cần cổ và vành tai ưu nhã, trên cổ cô đeo một sợi dây chuyền lóe sáng. Có một người đang dắt tay cô, dẫn cô đi trên thảm đỏ. Tay của người kia...... Lạnh quá, thật là lạnh, cô lại không thể nhìn thấy mặt của người kia, chỉ thấy gò má của người đó rất giống với mình, nhưng dáng vẻ lại rất lạnh lẽo.

Đúng rồi, là ba của cô, đúng là ba rồi.

Sao tay của ba lại lạnh như vậy?

Ba đang muốn dẫn cô đi đâu?

Nhưng sao thảm đỏ này lại dài như vậy, hai chân của cô đã bắt đầu run rẩy rồi, cô cảm thấy rất sợ hãi, cái gì đang đợi cô ở trước mặt, là cái gì đang đợi cô đây?

Ba đã đặt tay cô vào lòng bàn tay của một người khác. Bàn tay của người này thật ấm áp mềm mại, cô đã chìm đắm trong cái cảm giác này lúc nào cũng không biết. Người này có thể cho cô ấm áp, có lẽ cuộc sống sau này của cô sẽ không còn cảm thấy trống trải nữa.

Nhưng tại sao tay của người này vừa mới ấm áp như thế đã chuyển sang lạnh lẽo như vậy rồi? Tại sao chỉ có một lúc mà đã lạnh như vậy? Ninh Vi Nhàn mình cũng không thể nào nhìn thấy mặt của người này, nhưng giáo đường đầy hoa hồng trước mặt cũng đang sụp đổ trong nháy mắt, không còn thấy được gì nữa.

Bây giờ cô lại đang đứng ở bên ngoài của một phòng khách, nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế sa-lông ở bên trong, vẻ mặt cô đơn đang vuốt đầu một con chó lông xù lớn, nơi khóe mắt cô ta hình như còn có giọt nước mắt.

Trên bàn trà có rất nhiều tạp chí và các loại báo, nội dung phía trên rất là nổi bật, đập vào mắt người xem. Nhiều tiêu đề còn được dùng chữ to màu đỏ chói để làm nổi bật hơn, từng cái từng cái một tựa như đang xé nát lòng của Ninh Vi Nhàn.

Nhan Duệ bị nghi ngờ vướng vào tình yêu cuồng nhiệt cùng người mẫu quốc tế!

Người dẫn trương trình nổi tiếng công khai bày tỏ sự yêu mến đối với thiếu gia nhà họ Nhan!

Con trai lớn nhà họ Nhan cùng tiểu thư nhà họ Chu cùng đi du lịch ba ngày ba đêm!

......

......

Những thứ này là gì?

Tất cả những thứ này đều là chuyện gì?!

Ninh Vi Nhàn liên tiếp lui về sau lưng, cho tới khi cô dựa lưng vào cánh cửa cứng ngắc, cô ôm lấy ngực mình, ở trong lồng ngực như có cái gì đang nhảy lên mảnh liệt, vô cùng kích động.

Cô lảo đảo chạy lên trên lầu, khi chân cô còn đang bước lên bậc thang, bỗng nhiên cô bị trượt chân, tựa như chân cô đang đạp vào khoảng không. Lúc này Ninh Vi Nhàn mới nhìn thấy người phụ nữ kia đang nằm trên mặt đất, xung quanh thân thể cô ấy nhiễm một tầng lại một tầng màu đỏ tươi của máu vẫn còn đang chảy ra, cô muốn la lên thật to, muốn tìm người giúp đỡ, nhưng cô phát hiện mình lại không thể kêu lên được tiếng nào. Người phụ nữ hé miệng hít thở, đem toàn bộ sức lực đưa tay với lấy điện thoại để trên bàn trà, nhưng cho dù cô ấy có cố gắng thế nào cũng không thể với tới, máu cô ấy vẫn tiếp tục chảy ra, khi cô ấy cố gắng lê người tới trước tạo thành một vết máu thật dài ở phía sau.

Màu đỏ cứ như vậy lan tỏa, màu đỏ cứ như vậy kéo dài.

Ninh Vi Nhàn vô cùng sợ hãi, cô lại chạy lên lầu, nhưng cô không thể thấy rõ được phương hướng trong căn nhà này, cô lại vô tình mở ra một cánh cửa của một phòng khác. Bên trong phòng có một người đàn ông và một người phụ nữ đang quấn lấy nhau, dây dưa với nhau trên chiếc giường lớn, những tiếng kêu dâm mỹ truyền đến tai cô, làm cho lỗ tai của cô đau nhói.

Người đàn ông đang ở trong vui sướng cực độ đã quay mặt lại, rõ ràng đó là Nhan Duệ.

Đôi mắt hoa đào, lông mày rậm rạp, đôi môi mỏng bạc tình. Đây không phải là Nhan Duệ, vậy thì là ai?

Ninh Vi Nhàn không biết tại sao mình lại thấy những chuyện này, cô ngồi xổm xuống, ôm đầu mình hét thật to.

Tiếp sau đó, cô nhìn thấy người phụ nữ kia nằm trên bàn mổ. Không biết vì sao, nhưng cô cảm nhận được cô ấy không muốn sống nữa.

Ở thời khắc cố gắng hết sức để sinh đứa bé ra, cô ấy đã quay đầu lại, ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn cô. Mà gương mặt của cô ấy, cùng với bản thân cô lại giống nhau như đúc.

Ninh Vi Nhàn cảm thấy trời đất quay cuồng, thế giới quanh cô như sắp phát điên rồi.

Cô chợt mở mắt ra, đập vào mắt cô là một mảng trắng toát.

...... Cô không có chết? Tại sao cô vẫn chưa có chết?! Nếu như cô không có chết, vậy con của cô đâu?! Ninh Vi Nhàn muốn ngồi dậy, cô không để ý đến sự đau đớn trên thân thể mình. Cô che bụng, mắt nhìn thẳng về phía trước. Hai cha con Nhan Duệ và Nhan Ninh vẫn túc trực ở bên giường, khi thây cô tỉnh lại liền rối rít, vẻ mặt hết sức vui mừng: “Vi Nhàn (mẹ), em (mẹ) tỉnh rồi?!”

Ninh Vi Nhàn ngẩng lên nhìn hai gương mặt giống nhau trước mặt mình, bọn họ...... Cô nhận ra được Nhan Duệ, nhưng đứa bé bên cạnh anh là ai mới được? Anh có con riêng ở ngoài sao? Nếu như là vậy, tại sao mình không có một chút ấn tượng nào vậy? Tại sao đứa bé lại gọi mình là mẹ?! Ninh Vi Nhàn ôm lấy đầu mình ra sức lắc thật mạnh, đau, đau quá, thật là đau.

Rất là đau.

“Mẹ...... Mẹ, mẹ không bị sao chứ?? Mẹ!!” Nhan Ninh ôm lấy tay của Ninh Vi Nhàn. Một bàn tay nho nhỏ này, cũng chính là ánh sáng chói lóa nhất trong cuộc đời này của Ninh Vi Nhàn.

...... Cô nhớ rồi, bất cứ chuyện gì cô cũng đều nhớ ra hết rồi. Ninh Vi Nhàn kinh ngạc nhìn chăm chú con trai đáng yêu dễ thương của mình, đột nhiên nở nụ cười: “Ninh Ninh...... Con rất là đẹp trai.”

Nhan Ninh cảm thấy mẹ mình có chút gì đó rất kỳ quái, mặc dù vẫn xinh đẹp và dịu dàng, nhưng cậu lại cảm thấy có gì đó không giống nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.