”A..” Cô ngồi dậy, cúi đầu kêu đau, chăn mỏng tuột xuống lộ nửa người trên
trắng như ngọc, ánh sáng chiếu vào nhìn giống như thần Venus, xinh đẹp
khiến người khác không có cách nào hô hấp được.
Đau quá.
Đầu vẫn còn mê man, tối hôm qua thật sự là quá mức điên cuồng, cô mới biết“chuyện” Không bao lâu, làm sao chịu được chiếm đoạt mãnh liệt như vậy
chứ?
Một cái tay lớn giúp cô kéo chăn mỏng lên, che khuất cảnh
xuân bị lộ ra ngoài, Nhan Duệ cười cười cúi người xuống hôn lên môi hồng của cô, trầm thấp nói: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong, nên rời giường rồi.”
Ninh Vi Nhàn lúng túng gật đầu, đôi tay cầm lấy góc chăn không chịu buông,
Nhan Duệ cười mỉm nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn vì vậy mà càng lúc càng
hồng, càng lúc càng hồng... Rốt cục, cô nói một câu: “Anh, trước tiên
anh có thể ra ngoài một lúc được không?”
Nhan Duệ cười vô lại lộ ra hàm răng trắng: “Tại sao anh phải ra ngoài?”
Mắt to trừng anh: “Bởi vì em phải mặc đồ.”
”Vậy tại sao em mặc đồ mà anh phải ra ngoài, cái logic gì đây?” Nhan Duệ
giống như cực kỳ buồn rầu nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú ỉu xìu, dáng vẻ
giống như có chết cũng không chịu ra ngoài.
Editor: Queen - DĐLQĐ
bàn tay nhỏ bé nắm góc chăn, dùng sức xiết lại rồi lại buông ra, “Làm gì có người giống như anh chứ, làm một thân sĩ chân chính sẽ không để phụ nữ
khó chịu!”
Nghe vậy, Nhan Duệ nhếch cao mày kiếm, lại hôn trộm
lên môi cô một cái, cười: “Anh cũng khoong phải thân sĩ.” Anh chỉ là
lãng tử thôi, hai chữ thân sĩ này sợ rằng mãi mãi cũng không có trên
người anh.
”Anh...” Ninh Vi Nhàn mấp máy môi, thật sự là không
thể tin được trên thế giới này lại có loại đàn ông da mặt dày đến vậy!
Cô vừa tức vừa xấu hổ quay mặt quay một bên, hàm răng cắn môi dưới thật
chặt, ngón tay dùng sức đến nỗi trở nên trắng bệch.
Thấy mình
giỡn hơi quá, Nhan Duệ thức thời lùi một bước, anh chống người đứng dậy, nhìn cô từ trên cao, hai tay khoanh trước ngực: “Muốn anh đi ra ngoài
đó là điều không có khả năng, nhưng anh có thể xoay mặt quay chỗ khác,
có được không?”
Cũng không phải đi chợ mua thức ăn, lại còn cò kè mặc cả!
Tuy cô và Nhan Duệ kết hôn không lâu, nhưng Ninh Vi Nhàn cũng ít nhiều hiểu được tính cách của anh, biết chắc là anh sẽ không ra ngoài, nhưng hiện
tại anh đã nhượng bộ, cô cũng không cố chấp nữa, vì thế gật gật đầu:“Được.”
Nhan Duệ vô cùng giữ đúng lời hứa xoay người sang chỗ
khác, nhưng miệng vẫn nói không ngừng: “Anh nói nè, Vi Nhàn, em vẫn
không xuống được giường sao? Có muốn anh giúp em mặc quần áo không?” Dù
sao anh cũng rất vui vì có thể cống hiến sức lực vì cô.
Sau lưng truyền đến giọng nghiến răng của Ninh Vi Nhàn: “Không cần, dù sao cũng cám ơn ý tốt của anh.”
”Thật sự không cần sao?” Nhan Duệ tiếp tục cà lơ phất phơ đùa giỡn cô, “Anh
thấy em ngay cả quần áo cũng không cầm nổi, dù sao tối qua anh cũng
không lưu tình.”
Nói thêm cũng vô ích, vốn dĩ Ninh Vi Nhàn da mặt mỏng, làm sao chống lại được người không biết xấu hổ như anh? Cô chỉ có thể nhanh chóng mặc quần áo, nhưng là không nghĩ tới vừa cử động toàn
thân đều đau đớn.
Khẽ hừ một tiếng, bàn tay nhỏ lập tức che miệng lại, chỉ sợ gây nên hứng thú khiến Nhan Duệ quay đầu lại.
Nhan Duệ đã sơm nghe được cô kêu đau, môi mỏng hơi nhếch, tao nhã đi đến bên cạnh tủ quần áo, ngoài miệng vẫn không ngừng trêu trọc cô: “Anh cũng là tốt bụng thôi, em xác định không cần anh giúp sao?”
“...Không, cần, đâu!”
Tiếng cười trầm thấp phát ra từ miệng Nhan Duệ, anh tiêu sái xoay người lại,
cũng là lúc Ninh Vi Nhàn vừa cái xong nút áo cuối cùng.
Đưa tay
kéo bà xã lên giường, nhân tiện sửa lại vạt áo cho cô, môi mỏng dương
lên dạt dào ý cười: “Đi thôi, ăn xong bữa sáng chúng ta rồi chúng ta về
nhà đi!”
Nhu thuận gật đầu, Ninh Vi Nhàn chợt nghĩ đến môt
chuyện, hôm nay là ngày cô lại mặt, theo lý mà nói ngày thứ ba sau khi
cưới cô phải về mẹ đẻ.
Editor: Queen - DĐLQĐ
Chần chờ ngẩng đầu, muốn nói lại thôi.
Nhan Duệ nhìn thấy cô chần chờ, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
”Ừ...” Ninh Vi Nhàn ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy trông ngóng, “Hôm nay là ngày lại mặt, chúng ta phải về sao?”
Bàn tay to xoa xoa cằm, Nhan Duệ suy nghĩ một chút, hớn hở nói: “Đương nhiên.”
Ninh Vi Nhàn liền nở nụ cười mỹ lệ, nhưng một giây sau lời nói của Nhan Duệ
khiến cô từ thiên đường rơi xuống địa ngục, “Hôm nay anh có việc, một
mình em trở về đi, để anh nói tài xế đưa em về, đi đường cẩn thận đi
đường cẩn thận một chút.” Lúc anh nói những lời này trong mắt tràn đầy ý cười, giống như một lòng suy nghĩ cho cô, nhưng Ninh Vi Nhàn cảm nhận
rõ ràng, đôi mắt đào hoa kia không có một chút thiệt tình nào.
Cô cúi đầu xuống, trầm thấp đáp một tiếng: “Được.”
”Ừ, vậy chúng ta xuống ăn cơm thôi.” Nhan Duệ cười nói nắm bàn tay non mịn của cô dắt đi.
Ninh Vi Nhàn cũng không nói gì, dịu dàng đi theo xuống dưới nhà.
Cô không muốn nghĩ nhiều, dù sao họ cũng mới kết hôn được ba ngày, nói đến tình cảm gì gì đó thì thật quá quá xa vời, dù sao đi nữa thì cũng từ từ mới được, cô vội gì chứ? Từ từ sẽ đến thôi, không phải đều nói có công
mài sắt có ngày nên kim sao? Chỉ cần cô kiên định, có khó khăn gì không
thể vượt qua chứ.
Nghĩ vậy, cô liền vui vẻ, mặc cho Nhan Duệ nắm tay cô dắt xuống lầu.
Bữa sáng cực kỳ phong phú, có kiểu Trung có kiều Tây tùy ý mà lựa chọn, cô
luôn luôn thích kiểu Trung Quốc, một ly sữa đậu nành, mấy đĩa thức ăn,
một bát cháo là đủ, mà Nhan Duệ lại là người thích ăn kiểu Tây, anh vừa
mới ngồi xuống người làm đã đưa lên cà phê nồng đậm mà anh yêu thích.
Hai vợ chồng nhà họ Nhan đã ra khỏi nhà từ sớm, Nhan Tư Tư vẫn chưa dậy, cho nên trên bàn cơm cũng chỉ có cô và Nhan Duệ.
Bàn tay to thon dài nâng ly cà phê lên khẽ nhấp một cái, đôi mắt đào hoa hẹp dài nhìn chằm chằm hành động của Ninh Vi Nhàn.
Tướng ăn của cô cực kỳ nhã nhặn thanh tú, giơ tay nhấc chân giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ tôn quý. Khuôn mặt tuyệt mỹ nụ cười thản nhiên, cực kỳ
tiêu chuẩn, nhưng lại không quá thân thiện cũng không làm người ta chán
ghét, giữa đúng khoảng cách giữa vừa vặn, hoàn mỹ nhưng không có sức
sống, giống như là cửa kính tinh xảo, nhưng không có linh hồn.
Anh luôn luôn không có hứng thú với loại phụ nữ như vậy, họ cũng giống với
những người phụ nữ khác, tự động dâng đến cửa, vì vậy anh chơi hoài cũng chán.
Lại uống một hớp cà phê, Nhan Duệ ngước mắt nhìn Ninh Vi Nhàn hỏi: “Một mình về nhà không sao chứ?”
Ninh Vi Nhàn ngẩn ra, đôi mắt đẹp lóe lóe, sau đó lắc lắc đầu, cười miễn cưỡng: “Không có gì.”
Lần đầu tiên lại mặt, chú rể lại không về cùng cô dâu, nhưng mà... Người
này không phải ai khác mà chính là Nhan Duệ! Anh giống như một cơn gió,
có đuổi cũng không kịp, theo cũng không kịp, chỉ có thể đứng đợi tại chỗ chờ anh quay lại, cho dù chỉ là một cái liếc mắt, cũng thỏa mãn rồi.
”Ừ.” Anh cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, môi mỏng dương lên, “Anh có hẹn, anh đi trước đây.”