”Ừ, mấy ngày nay sống ở nhà họ Ninh có tốt không?” Cái ly ở trên tay ngọc
xoay một vòng, tỏa khí rồi lại quay ngược lại, giọng nói của Ninh phu
nhân không thể nói là thờ ơ, nhưng cũng tuyệt đối không bình dị gần gũi. Bà chính là như vậy, đều giữ một khoảng cách với tất cả mọi người, bao
gồm cả con gái ruột. Ninh Vi Nhàn gật đầu: “Tốt ạ, họ đều đối xử rất tốt với con.”
”Rất tốt?” Ninh phu nhân nghi hoặc hơi nhếch đầu mày
lên, tuy bà làm động tác này nhưng vẫn tao nhã vô cùng, không có chút
cảm giác bất nhã nào, nhưng Ninh Vi Nhàn lại nhận ra rằng bà không tin
lời cô nói. “Lại nói, thiếu gia nhà họ Nhan là một lãng tử, thanh danh
của anh ta rất xấu, hiện tại con lại nói nó đối xử rất tốt với con?” Nói thật ra, ngay khi bà ít nói chuyện với những người trẻ tuổi nhưng cũng
biết Nhan Duệ phóng đãng như thế nào và luôn làm theo ý mình, hiện giờ
con gái lại nói hai chữ “Rất tốt”, thật sự là làm người khác không dám
tin. Đúng vậy, mẹ biết Nhan Duệ là người không đáng để phụ nữ phó thác
cả đời, nhưng vẫn không chút do dự gả con gái cho anh ta. Trong lòng
Ninh Vi Nhàn vừa chua vừa đắng, nghĩ đến sự chăm sóc dịu dàng của Nhan
Duệ, lại xem lẫn vị ngọt, trong nháy mắt không biết cảm xúc đó là gì.
“... Đúng vậy, anh ấy rất tốt với con.”
Editor: Queen - DĐLQĐ
”Lúc trả lời người lớn, không lên chần chờ, như vậy rất không lễ
phép.” Ninh phu nhân liếc cô một cái, để ly sứ trong tay xuống, đôi tay ưu nhã đan vào nhau, nhìn giống nữ thần khó tiếp xúc. Ninh Vi Nhàn
không phản bác, chỉ đáp lại một tiếng “Vâng“. Trái lại Ninh phu nhân hơi hơi nhướng mi hỏi: “Con nói nó đối với con rất tốt, vậy tại sao hôm nay nó không về chung với con?” Theo lý thuyết mà nói thì ngày lại mặt,
thân là chồng mới cưới không nên vắng mặt. Mà Nhan Duệ có thể có lý do
gì đây? Ai cũng biết anh ta là một người chỉ quan tâm đến hai điều,
không thích công việc không thích lại bất cứ chuyện đứng đắn gì, trong
mắt ngoại trừ đua xe thì chỉ có đàn bà. Vấn đề này, ngay cả Ninh Vi Nhàn cũng không có câu trả lời, chẳng lẽ muốn cô ở trước mặt mẹ mình nói anh ta đang hẹn hò với người phụ nữ khác, cho nên không thể về nhà thăm
người thân với cô được? Thôi đi, ở trước mặt mẹ, bất luận nói điều gì
cũng vô ích, cô đã thử qua vô số lần. “Anh ấy * anh ấy nói có chuyện
bận.”
”Hả...?” Ninh phu nhân cười khẽ một tiếng, “Thú vị đây, một người đàn ông cả ngày chỉ đắm chìm trong một đống phụ nữ và đua xe thì
có chuyện gì bận? Mẹ nghĩ chẳng qua là nó ra ngoài hẹn hò với một người
phụ nữ nào đó thôi?”
Tim của cô giống như bị đâm một nhát, nhưng
Ninh Vi Nhàn không lên tiếng, cô biết Ninh phu nhân cũng không có ác ý,
trên thực tế mẹ cô không có ác ý với bất kỳ người nào hay chuyện gì, bà
giống như một pho tượng hoàn mỹ, vĩnh viễn đều không cảm tình. Một lúc
sau, rốt cục Ninh Vi Nhàn cũng lấy hết dũng khí hỏi: “Mẹ, mẹ có lời muốn nói với con sao?” Nếu không theo bình thường lúc này bà đang làm spa
mới đúng, sẽ không xuất hện ở phòng khách chờ cô lại mặt. Mình thật khờ, phải sớm biết rằng nếu có lại mặt cũng sẽ không có ai muốn gặp cô, thà
rằng ở lại cái nhà kia mà ngẩn người. Ninh phu nhân lại liếc Ninh Vi
Nhàn một cái, khóe miệng khẽ nhếch: “Kỳ thật rất đơn giản, mẹ chỉ muốn
nói với con về những chuyện con nên làm và trách nhiệm khi con là thiếu
phu nhân nhà họ Nhan thôi, chỉ là, mẹ nghĩ con nên biết rõ chuyện này
chứ?”
Editor: Queen - DĐLQĐ
”Vâng” Cô ngẩng đầu, cố gắng gải bộ dáng vẻ như không có chuyện gì. “Chỉ cần làm được dáng vẻ như mẹ là được rồi.”
”Con biết là tốt rồi, nhưng có một số chuyện rất quan trọng, con phải nhớ kỹ.”
Thấy sắc mặt nặng nề của Ninh phu nhân, tự nhiên Ninh Vi Nhàn cũng căng
thẳng, cô cho rằng là chuyện này rất quan trọng, nếu không mẹ cô làm sao có thể lộ ra vẻ mặt nghiêm túc trăm năm khó gặp này, trong nháy mắt cô
cũng nghiêm túc theo. “Con cũng biết, người con lấy là ai, nhà họ Ninh
chúng ta cũng được coi là một gia đình giàu có nhưng so với nhà họ
Nhan... vẫn là trèo cao, có thể nói đám cưới lần này được mọi người chú
ý, Vi Nhàn, con nên hiểu được, cuộc hôn nhân này là nền tảng, con phải
bảo đảm với mẹ một chuyện, con có làm được không?” Bà không nói là
chuyện gì, chỉ muốn Ninh Vi Nhàn đồng ý với bà, đến lúc đó mặc kệ Ninh
Vi Nhàn có nguyện ý hay không. Hơn nữa, Ninh Vi Nhàn cũng không được
phép từ chối. Trề môi một cái, Ninh Vi Nhàn không biết mình còn có thể
nói gì: “Vâng.”
”Con gả đến nhà họ Nhan, thì con chính là người
nhà họ Nhan rồi, nhưng cũng đừng quên, con sinh ra từ nhà họ Ninh, không thể để nhà họ Ninh mất mặt, mẹ cũng không muốn nghe thấy mấy người chị
em kia của mẹ nói con gái nhà họ Ninh không có giáo dục thích ghen tuông hoặc không có phong cách quý phái gì gì đó.” Con cũng biết con trai nhà họ Nhan là loại người gì, cho tới bây giờ mẹ và ba con cũng chưa từng
mong đợi nó có thể làm một người con rể tốt, bởi vì xét đến cùng trong
cuộc hôn nhân này, nó là người chịu thiệt thòi. Cho nên... mẹ muốn con
vĩnh viễn không tranh giành tình yêu với tình nhân của nó, dĩ nhiên, con không yêu nó là tốt nhất, chẳng qua điều đó rất khó xảy ra.”
Ninh Vi Nhàn cắn chặt răng không nói nữa, chỉ sợ mình không cẩn thận khiến cho nước mắt rơi xuống.
”Cuộc hôn nhân của mẹ và con đều là hôn nhân thương mại, nhưng ba con và
chồng con không giống nhau, Nhan Duệ nổi danh phong lưu vô tình, nếu
không muốn làm nhà họ Ninh mất mặt thì con phải học làm một người chủ
gia đình hoàn mỹ đi. Đàn ông ở ngài gặp dịp thì chơi dĩ nhiên mình không thể so đo, trăm ngàn lần con không thể tức giận hoặc khiến mình trở nên nhỏ nhen, về điểm này thì mẹ rất yên tâm ở con, nhưng yên tâm là một
chuyện, mẹ còn muốn con đáp ứng mẹ... vĩnh viễn không thể vì con trai
nhà họ Nhan mà tranh giành với tình nhân của nó, làm tổn hại đến danh dự của nhà họ Ninh.” Ninh phu nhân nhìn Ninh Vi Nhàn, ánh mắt nhìn như
không hề có chỉ trích, nhưng lại lạnh muốn chết... đó là chỉ có Ninh Vi
Nhàn mới có thể cảm giác được sự rét lạnh đó.
....
”Vi
Nhàn, con hiểu mẹ nói gì không?” Thật lâu sau không thấy Ninh Vi Nhàn
trả lời, Ninh phu nhân hơi tức giận, giọng nói trầm xuống. Ninh Vi Nhàn
cố gắng làm ra vẻ không có gì: “... Con biết rõ, con sẽ làm được.”
”Như vậy mới đúng.” Khó có khi mới nở được một nụ cười như có như không với
con gái, Ninh phu nhân đứng dậy, “Mẹ muốn đi spa, con về phòng mình nhìn xem, có cần lấy gì đi không, sau này khi trở về thì gọi điện cho quản
gia, không cần đột nhiên chạy về, như vậy có vẻ như không có gia giáo.”
“... Vâng.”
”Đúng rồi, Vi Nhàn.” Mới vừa bước lên một bậc cầu thang, Ninh phu nhân quay
đầu lại, “Không nên giống như một đứa con nít nghĩ đến những truyện cổ
tích kia, cái thế giới này không có yêu vẫn có thể sống, hi vọng con nhớ rõ lời khuyên của mẹ. Con cũng không còn nhỏ, không còn trong cái tuổi
mơ mộng nữa rồi.”