Thời gian ăn cơm cũng không lâu, Nhan Duệ mang Ninh Vi Nhàn đến một nhà hàng đồ ăn Tây nổi tiếng ở thành phố S, ngày thường muốn ăn đồ ăn ở đây cũng phải xếp hàng trước, mặc dù Ninh Vi Nhàn chưa bao giờ đi, nhưng
cũng đã nghe đến danh tiếng của nhà hàng này, lúc Nhan Duệ mang cô đi
vào cô vẫn còn cảm thấy kỳ quái anh đặt chỗ lúc nào, hay là nhà hàng này cũng là một trong những sản nghiệp của nhà họ Nhan, có gian phòng đặc
biệt chuẩn bị cho người nhà họ Nhan. Nhan Duệ đưa cho Ninh Vi Nhàn rượu
khai vị, bảo cô uống, rượu này nồng độ không cao, hơn nữa Ninh Vi Nhàn
cũng được coi là người có tửu lượng, cho nên không từ chối anh. Sau đó
đồ ăn được mang lên, hai người ăn bữa chính mất gần hai giờ, hơn nữa còn ăn điểm tâm ngọt và trái cây, ăn xong đã đến xế chiều! Nhan Duệ nhìn
đồng hồ trên tay, nhịn không được kích động đề nghị: “Thế nào, chúng ta
đi uống trà được không?”
Ninh Vi Nhàn đè nén rất lâu: “… Nhưng em no rồi.” Lần đầu tiên cô ăn no như vậy. “Ừm… Về nhà đi. Không biết
Chocolate ở nhà thế nào.” Nó còn nhỏ như vậy, không biết cô đặc biệt
chuẩn bị cho nó “nhà cầu nhỏ”. Nghe lời Ninh Vi Nhàn nói, mặt Nhan Duệ
cứng đờ. Tại sao lại nói về con chó phá hoại kia chứ? Mắt đào hoa xoay
hai vòng, anh quyết định đem ý nghĩ của cô bóp chết: “Vi Nhàn, chúng ta
đi dạo một chút, không phải em vẫn còn đồ chưa mua sao?”
“Đồ?” Ninh Vi Nhàn ngạc nhiên. “Đồ gì?”
“Đi theo anh em sẽ biết.” Nói xong anh đứng dậy cầm lấy tay cô, kéo cô
đi đến cửa phòng, quản lý nhà ăn đang đứng ở đó, Nhan Duệ thuận miệng
nói một câu “Mùi vị trứng cá muối không được ngon lắm.”, liền nắm tay
Ninh Vi Nhàn đi qua quản lý đang hóa đá để đi ra ngoài, hoàn toàn không
chú ý đến câu nói của anh làm người ta chịu đả kích bao nhiêu. Sau khi
rời khỏi đấy, Ninh Vi Nhàn mới hỏi: “Trứng cá muối không ngon sao?” Sao
cô không thấy vậy chứ?
“Không có, rất ngon.” Nhan Duệ nhíu mày, móc chìa khóa xe. “Trứng cá muối Ý chính tông, một chút vấn đề cũng không có.”
“Vậy những lời anh vừa nói ---”
“Không có biện pháp.” Anh nhún vai. “Vị quản lý này nổi tiếng là trái
tim trong suốt.” Mỗi lần anh đến nơi này ăn cơm, không kiến nghị vị kia
thì sẽ giống như cha mẹ chết, nói với hắn mấy câu, tiết kiệm thời gian
lãng phí của mình. Ninh Vi Nhàn không nhịn được cảm thấy buồn cười, hoàn hồn lại mới phát hiện con đường này cô chưa thấy qua, trong lòng sợ
hãi, có dự cảm chẳng lành: “Duệ, chúng ta đang đi đâu vậy? Con đường
này… Đây là chỗ nào?”
“Mang em đi bán.” Nhan Duệ trêu đùa cô, sau đó nghiêng đầu hôn lên má cô: “Sợ chưa?”
“Bán được tiền chia ba bảy được không?”
Nhan Duệ kinh ngạc. “Em ba anh bảy?”
“Tất nhiên là em bảy anh ba.” Ninh Vi Nhàn lấy giấy lau mặt, trong xe
mở điều hòa không khí, nhưng cô vẫn cảm thấy trên người dính nhơn nhớt,
giống như dính cái gì đó. “Người bị bán là em, anh chỉ là người bán, sao lại được nhiều như vậy chứ?”
“Vậy em cảm thấy có thể bán được bao nhiêu?” Nhan Duệ cười hì hì cùng cô nói. “Mười đồng được không?”
“Qúa ít chứ sao?” Ninh Vi Nhàn bĩu môi, vẻ mặt không giống tiểu thư
khuê các, ngây thơ giống như nữ sinh nhỏ. “Không bằng em đi nhặt ve
chai.”
“Không được, nếu em đi nhặt ve chai, người ta sẽ nói
chồng em không có trách nhiệm đúng không?” Môi mỏng khẽ nói, thành công
rời đi sự chú ý của cô. “Không bán nữa.” Bởi vì đã đến nơi. Ninh Vi Nhàn ngạc nhiên một chút, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mày thanh tú khẽ
nhếch lên. “Nơi này là…”
“Đây là sản nghiệp nhà chúng ta, đi,
anh dẫn em đi mua đồ.” Nói xong, Nhan Duệ bước xuống xe, sau đó đi đến
chỗ Ninh Vi Nhàn lịch sự mở cửa xe cho cô. Nhìn bàn tay của anh, Ninh Vi Nhàn vẫn có chút không hiểu. “Mua đồ?” Mua đồ gì?