Thông thường, nếu Nhan Duệ nghe được có người khua môi múa mép nói
chuyện của anh anh sẽ cười cho qua, đối với anh mà nói không so đo sống
thoải mái quan trọng hơn, người khác nói cái gì đối với anh nửa chút
quan hệ cũng không có, anh là anh, về phần người ta, nói như thế nào…
Anh cũng không để ý. Nhưng lúc này lại khác. Tư thế ngồi của anh… Qủa
thật là nghiêm chỉnh. Người phụ nữ thấy vẻ mặt của anh thay đổi, trong
lòng vui mừng, nghĩ rằng mình đã nói đúng: “Em đã nói rồi, trên đời này
Duệ là người đàn ông thích tự do, nếu như Duệ hồi tâm, những người phụ
nữ đáng thương như chúng em phải làm sao?”
Gương mặt nghiêng
tuấn tú, người phụ nữ nhìn gò má tuấn tú của Nhan Duệ, cô kiềm chế nhịp
tim tăng nhanh, muốn giữ hình tượng trước mặt người đàn ông tốt như vậy, ít nhất --- không cho anh biết trái tim cô sắp kích động đến nơi rồi:
“Duệ, Duệ…”
Nhan Duệ vươn tay, người phụ nữ ngừng thở. Ai ngờ
anh chống cằm mình, người phụ nữ sụp đổ, khó nén vẻ thất vọng. Nhưng câu nói tiếp theo của Nhan Duệ làm cô ta tràn đầy sức sống: “Hả? Nếu như
anh nói không có, em định làm cái gì?”
Giọng nói tán tỉnh này
của anh. Nguời phụ nữ vui hơn, mặc dù là người bách chiến bách thắng,
nhưng đứng trước mặt Nhan Duệ cô vẫn không nhịn được vẻ ngượng ngùng như nữ sinh nhỏ: “Định làm gì là sao, không phải anh biết rõ nhất hay sao?”
“Anh?” Nhan Duệ chỉ chỉ mình, bật cười: “Anh không biết, ngay cả em là ai anh còn không biết nữa là.”
Người phụ nữ nháy mắt trở nên khó chịu, nhưng cô ta vẫn chịu đựng không dao động, hơn nữa không ngừng cố gắng cười duyên: “Vậy… Chúng ta cùng
nhau đi ăn một bữa cơm, sau đó làm quen một chút được không?”
Nhan Duệ cũng cười, cười đến khi trong lòng người phụ nữ giống như con
nai nhảy loạn, nhưng câu trả lời của anh không chút tình cảm và không
giữ thể diện cho cô ta: “Có thể nha.” Người phụ nữ chưa kịp vui vẻ, anh
lại nói: “Điều kiện trước tiên là cô nên đầu thai lại lần nữa.”
Nụ cười của cô ta cứng đờ, anh cười đứng dậy, bưng cà phê “Không thể
uống” lên đổi chỗ ngồi, sắc mặt người phụ nữ vừa xanh vừa trắng, đang
định đứng lên đuổi theo, liền thấy phía chỗ ngồi đối diện Nhan Duệ một
người phụ nữ mặc váy màu vàng nhạt khí chất tao nhã --- cô ngồi đối diện Nhan Duệ, chân mày nhếch lên, lửa ghen hừng hực thiêu đốt, dù gì cô ta
và Nhan Duệ cũng có một đoạn tình cảm, phải nói đến thứ tự trước sau
chứ? Đứng dậy, cô ta vừa định đi đến, bị đoạn nói chuyện của hai người
dọa sợ không dám động đậy. Cô, cô không nghe lầm đấy chứ? Người phụ nữ
này chính là thiếu phu nhân của nhà họ Nhan! Hoàn toàn không phải là đồ
ăn của Nhan Duệ! Ninh Vi Nhàn lúng túng, cô vừa mới ngồi xuống, phục vụ
liền mang nước trái cây, cô uống một ngụm, đem đống đồ mua được để sang
ghế bên cạnh, kỳ lạ là Nhan Duệ không nói cái gì, lẽ ra anh phải bắt nạt cô đến khi cô đỏ mặt chứ.
… Nhìn anh có chút kỳ lạ. Ninh Vi
Nhàn nhìn không ra Nhan Duệ đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt anh lạnh lùng,
giống như có chuyện gì đó xảy ra làm anh thay đổi thái độ, không lẽ cô
mua đồ lâu quá chăng? Tất cả đều là suy đoán, cô do dự mở miệng: “Duệ…”
“Đi thôi.”
Cô mới gọi tên anh, Nhan Duệ liền lập tức đứng dậy, không giải thích và không đợi cô, Ninh Vi Nhàn cầm túi đuổi theo, nhưng không biết vì sao
thái độ của anh rất xấu. Lúc lên xe vẫn như vậy, Nhan Duệ vẫn lạnh lùng, Ninh Vi Nhàn nhìn anh nhiều lần, muốn hỏi lại không dám hỏi, không biết xảy ra chuyện gì, cô mới không ở cạnh anh một lúc, thái độ lại thay đổi nhiều đến vậy chứ?