Lúc Ninh Vi Nhàn về đến nhà, Nhan Duệ cũng chưa về. Để hết đồ đạc vừa đi
mua cùng Nhan Tư Tư xuống xong, cả người cô cũng mềm nhũn, nằm bẹp xuống giường. Nằm ở đầu giường, Chocolate hướng đôi mắt đen láy khôn ngoan
nhìn cô. Ninh Vi Nhàn nhìn nó, không nhịn được, nước mắt đột nhiên rơi
xuống.
Ôm Chocolate vào bếp lấy cho nó chút đồ ăn, nhìn con vật
nhỏ chỉ cần một chút xíu đồ đã thỏa mãn tràn ngập sức sống, Ninh Vi Nhàn cảm thấy thế giới thật trống rỗng. Cho Chocolate ăn xong, cô quay trở
lại phòng ngủ, thay quần áo chuẩn bị nghỉ ngơi, ánh mắt đảo qua mấy bộ
quần áo cùng Nhan Tư Tư mua lúc trước.
Do dự một lúc lâu, cô mới run rẩy đưa tay cầm lên.
Không biết qua bao lâu, Nhan Duệ mới trở về. Trên người anh sặc sụa mùi thuốc lá, nước hoa và cả những mùi vị khác nữa. Ninh Vi Nhàn ngửi thấy, không nhịn được hắt hơi một cái. Cô ngồi dậy, thấy anh đang tìm áo sơ mi sạch trong tủ quần áo rồi đi vào phòng tắm tắm. Tiếng nước chảy ào ào không
ngừng rót vào bên tai, nhưng cô lại cảm thấy Nhan Duệ quá xa xôi không
thể tưởng tượng nổi.
Rõ ràng … Rõ ràng là đã cùng nhau chung sống tốt như vậy, lúc trước rõ ràng là cả hai người đều yêu thương vui vẻ
bên nhau, tại sao bông nhiên lại thay đổi thế này? Ninh Vi Nhàn không
hiểu, cô không hiểu, không cách nào hiểu nổi.
Nhan Duệ tắm rất
nhanh, lúc ra khỏi nhà tắm trên người đã ăn mặc chỉnh tề. Ngay cả nhìn
anh cũng không nhìn Ninh Vi Nhàn một cái liền chuẩn bị rời đi. Ninh Vi
Nhàn không muốn anh đi, nhưng lại không có cách nào giữ anh lại. Cuối
cùng, chẳng nghĩ ra cách nào, cô liền trực tiếp chạy đến ôm lấy anh, cúi đầu gọi tên anh: “Duệ …”
Thân hình thon dài thoáng cứng ngắc,
không động đậy. Mấy giây sau, anh phủ tay lên hai bàn tay đang ôm hông
mình, định gạt tay cô xuống. Ninh Vi Nhàn kiên trì, khuôn mặt nhỏ nhắn
áp vào lưng anh, mắt ngân ngấn đầy nước, nhưng cố không để cho anh thấy, cũng cố gắng kìm nén để nước mắt không chảy xuống: “Duệ … Anh đừng đi,
đừng đi …”
“Vi Nhàn, buông tay ra”
Cô lắc đầu, rồi buông
lỏng tay ra, đi tới trước mặt anh. Nhan Duệ ngây ngẩn nhìn người con gái trước mặt, thân thể mềm mại trần trụi chỉ mặc một cái áo ngủ bằng voan
mỏng màu đen, bộ ngực đầy đặn, vòng eo mảnh khảnh, hai chân thon dài,
tất cả đều lộ ra không sót thứ gì. Bụng dưới chợt căng thẳng, Nhan Duệ
lại nghĩ tới tư vị tuyệt mỹ đã từng trải qua trước đây. Anh cố gắng nhịn xuống, lông mày nhíu chặt lại: “Em thế này là muốn làm gì?”
“Ôm
em, đừng đi”. Ninh Vi Nhàn không biết mình đã phải cố gắng thu hết mấy
đời dũng khí mới đủ can đảm nói ra như vậy, cô chỉ biết rằng cô không
muốn anh đi, cô muốn giữ anh lại, ở lại bên cạnh cô, cô … Cô yêu anh,
không muốn anh rời bỏ cô. Nếu như có thể, cô nguyện lấy cả tính mạng
mình đem đánh cược một lần, đánh cược xem rốt cuộc anh có tình nguyện ở
lại hay không.
Bàn tay nhỏ bé nõn nà nắm lấy bàn tay to lớn rắn
rỏi đặt lên bộ ngực đầy đặn. Da của cô rất đẹp, chạm vào trơn mịn giống
như chạm vào đồ gốm sứ tinh xảo, lại mang theo mùi thơm mát lạnh. Nhan
Duệ bị cô làm cho mê hoặc, không nhịn được nữa, chợt ôm chặt lấy cô.
Ninh Vi Nhàn nhắm mắt lại, giấu đi sự ngượng ngùng, chủ động hướng về phía
anh, mở rộng hai tay ôm cổ Nhan Duệ, môi hồng chủ động đưa lên bắt đầu
hôn. Nhưng tại sao, cho dù anh thân mật với cô như vậy, bọn họ hiện đang làm chuyện thân mật nhất trên đời như vậy, mà trong lòng cô lại tràn
đầy trống rỗng thế này? Giống như, có những thứ mãi mãi vẫn không thuộc
về mình vậy.
Cho dù có cố gắng thế nào, tất cả đều chỉ phí công.
Dục vọng của Nhan Duệ quá lớn, hôm nay Ninh Vi Nhàn quá mức mê người, anh
cũng không kịp làm bước chuẩn bị liền tiến thẳng vào. Ninh Vi Nhàn cắn
môi chịu đựng cơn đau, nhưng không nhịn được nước mắt tràn ra sụt sùi
khóc. Cô khôn biết mình đang khóc cái gì nữa, khóc Nhan Duệ tàn nhẫn hay khóc chính mình đa tình.
Mà hơn thế, có lẽ là khóc cho tương lai mờ mịt.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Vi Nhàn tỉnh lại, Nhan Duệ đã không còn ở nhà. Cô
ngồi dậy, chỉ cảm thấy thân thể đau đớn dữ dội, khắp người đều là dấu
vết Nhan Duệ lưu lại, nếu không phải gối bên cạnh hơi lõm xuống, Ninh Vi Nhàn thậm chí còn hoài nghi không biết Nhan Duệ có phải thật đã ở đây
ôm mình. Cô nhắm mắt lại, rồi lại ngã vật xuống giường.
Một tiếng rên khẽ khẽ truyền đến, cô vội vàng mở mắt ra, thì ra là Chocolate.
Không biết nó đã vào phòng ngủ từ khi nào, đang nằm trên sàn nhà tỏ vẻ
đáng thương nhìn cô, khẽ rên ư ử, chắc là đang đói bụng.
Ninh Vi Nhàn ôm Chocolate lên giường, bỗng nghe thấy một hồi chuông chói tai, là điện thoại của Nhan Duệ, anh không mang đi.
Nhìn trên màn hình điện thoại gọi tới, tên hiện lên là “Lilya”, Ninh Vi Nhàn không dám nhận điện, cô không muốn biết đầu kia là người nào, cũng
không muốn biết là nam hay nữ, giống như sợ chạm phải củ khoai nóng, sờ
vào là bỏng tay. Cô đẩy điện thoại ra xa, hung hăng cắn môi, tay ôm chặt Chocolate. Chú chó nhỏ dường như biết cô đang khóc, không ngừng lè lưỡi liếm vào mặt cô, đồng thời từ cổ họng phát ra tiếng kêu u u.
Ngay cả con chó cũng thương tiếc cho cô, thế mà cái người nên thương cô nhất thì lại trở mặt vô tình, đến nhìn cô một cái cũng không muốn nhìn.
Cô ngơ ngẩn ngồi lại trên giường, thật lâu sau khóe mắt mới chảy xuống một giọt lệ.
Điện thoại di động kêu rất lâu mới ngừng, nhưng ngay sau đó lại có cuộc gọi
khác gọi tới. Ninh Vi Nhàn nhìn màn hình điện thoại, rõ ràng là tên của
phụ nữ, tay cô run run, muốn nghe máy, nhưng người cứ cứng ngắc, không
dám cầm điện thoại lên. Chocolate nghịch ngợm đạp đạp bàn chân nhỏ của
nó, không cẩn thận chạm đúng vào nút kết nối.