Hiện tại, cho dù mỗi này Nhan Duệ đều ở bên cạnh, nhưng Ninh Vi Nhàn biết, có những thứ cô đã vĩnh viễn mất đi.
Đó là đứa con đầu tiên của cô, đứa con máu mủ ruột thịt của cô! Cô nhắm
mắt lại, đã tỉnh cô không thể ngủ tiếp được nữa, nhưng Nhan Duệ đang
ngồi ở bên giường cô, cô không muốn để anh phải lo lắng.
Khoảng nửa
giờ sau, Nhan Duệ mới rời đi. Ninh Vi Nhàn từ từ mở mắt ra. Ban đêm, cô
liên tục bị mất ngủ, thậm chí tóc cô cũng bị rụng từng mảng từn mảng
lớn, nhưng cô vẫn không muốn cho Nhan Duệ biết. Có anh luôn ở bên thế
này, mỗi ngày trôi qua tưởng như rất hạnh phúc, nhưng sâu trong con
người cô vẫn thấy thiếu đi cái gì đó.
Đứa trẻ non nớt yếu đuối...
Đứa con của cô, máu mủ của cô, người thân của cô.
Ninh Vi Nhàn từ từ ngồi dậy, vòng tay ôm lấy đầu gối, úp mặt xuống lặng lẽ khóc.
Nhan Duệ đang ở phòng bếp thử nấu đồ ăn, về khoản này anh hoàn toàn không am hiểu gì, đồ anh làm ra, Chocolate cũng không thèm ngửi qua lấy một cái, nhưng hôm nay đầu bếp trong nhà xin nghỉ, anh chỉ có hai lựa chọn, hoặc là gọi đồ ăn sẵn mua bên ngoài, hoặc là tự mình làm. Tất nhiên Nhan Duệ không thể để Ninh Vi Nhàn làm được, đừng nói cô không thể, ngay cả cô
có thể thì anh cũng khôngđể cô làm.
Đang lúc bị la liệt các
loại gia vị làm cho luống cuống tay chân, chuông điện thoại chợt vang
lên. Anh rảo bước, thở phào, tắt bếp, xoa xoa tay lên tạp dề, nhận điện
thoại: “Alô?”
Người ở đầu dây bên kia rõ ràng là ngạc nhiên đến
ngẩn người, cho đến khi Nhan Duệ hết kiên nhẫn hỏi lại mới giật mình
nói: “Duệ?! Duệ, anh ở nhà sao?!”
Nhan Duệ bị giọng nói sắc bén của cô gái đầu bên kia làm cho sợ hết hồn, lông mày đẹp không khỏi nhíu chặt lại, “Cô là ai?”
Cô gái rõ ràng bị nghẹn lại một chút, cười khan một tiếng: “Em là Sandy đây, anh không nhớ em sao?”
Sandy? Lại là một lá cây cọng hành nào đây? Nhan Duệ nheo mắt lại: “Có chuyện gì cứ nói.”
“Duệ, Duệ anh ra ngoài chơi đi? Lâu lắm rồi em không gặp anh, báo chí đều đưa tin anh đã hồi tâm rồi, là thật hay giả đấy? Nhất định là giả! Hay là
chúng ta gặp nhau được không? Nhân tiện “giao lưu” tìm hiểu lẫn nhau một chút.”
Nhan Duệ dập điện thoại đánh rụp, nhưng mấy giây sau
tiếng chuông điện thoại lại vang lên, anh cau có bực bội rút luôn dây
điện thoại ra, rốt cuộc cũng được yên tĩnh.
Sau đó, anh quay lại nhà bếp tiếp tục tra tấn bản thân.
Ba giờ sau, Ninh Vi Nhàn đi xuống. Trên bàn đã bày biện xong thức ăn trông khá ngon mắt, Nhan Duệ đang ra sức kéo kéo đẩy đẩy cây lau nhà ở trong
bếp. Chocolate chạy tới, không ngừng cọ cọ vào chân cô, Ninh Vi Nhàn mỉm cười ôm nó, ngạc nhiên hỏi: “Những thức ăn này...”
Nhan Duệ mặt dày nói: “Ừ, là anh làm.”
Ninh Vi Nhàn kinh ngạc, ôm Chocolate ngồi vào bàn ăn, gắp thử một đũa thức
ăn đưa vào miệng, sau đó bật cười. Nhan Duệ thẹn quá hóa giận: “Em cười
cái gì?”
Dù sao cũng là chồng mình, vẫn nên nể mặt anh thì hơn, Ninh Vi Nhàn lắc đầu: “Không có gì, ăn rất ngon.”
Cô dịu dàng cười thấy Nhan Duệ vẫn còn đang xấu hổ. Anh thật đúng là không thích hợp ở nhà bếp, làm suốt hai giờ, đến rán trứng cũng không làm tốt được, chắc chắn là gọi điện thoạimua đồ ăn bên ngoài. Ninh Vi Nhàn
rất kén ăn, chắc chắn đồ ăn đó không phải là anh làm.
Nhan Duệ
hậm hực, cầm cây lau nhà đẩy tới kéo lui, đem giặt qua loa xong liền đi
tới ngồi xuống, nhéo tai Chocolate rồi lấy cho Ninh Vi Nhàn bát canh:
“Uống canh trước đi rồi ăn cơm.”