Uống cạn ly trà, Ninh Vi Nhàn nhìn về phía Nhan Duệ thấy anh mấy lần muốn
nói lại thôi, lạnh nhạt hỏi: “Làm sao, anh định nói gì?”
“Vi Nhàn …” Anh biết đêm qua cô rời đi, sáng dậy liền muốn hỏi cô tại sao, nhưng nhìn thấy cô cười thì lại không dám hỏi nữa, chỉ cảm thấy trong lòng
chất chứa khó chịu. “Em đừng như vậy …”
Ninh Vi Nhàn nhíu chặt
chân mày, ngay cả động tác cau mày của cô mà so với người bình thường
khác vẫn đẹp hơn rất nhiều. “Em làm sao? Anh rốt cuộc muốn nói gì?”
Nhan Duệ đang muốn mở miệng nói, chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên,
thấy ánh mắt ra hiệu, người giúp việc lập tức đi nhận điện thoại, một
lát sau liền mang ống nghe tới: “Phu nhân, có người tìm cô.”
Tìm cô?
Đưa tay nhận điện thoại, Ninh Vi Nhàn “Alô” một tiếng, sau đó không nói gì
nữa, mặc cho người ở đầu bên kia nói đến văng nước miếng. Nhan Duệ thấy
mặt cô lạnh đi, không biết là ai gọi, đưa mắt ý hỏi cô, Ninh Vi Nhàn
cũng không thèm để ý tới anh. Người ở đầu bên kia dường như đã nói xong, Ninh Vi Nhàn khẽ cười: “Vị tiểu thư này, chỉ có người phụ nữ ngu xuẩn
nhất mới ra tay với phụ nữ, định uy hiếp tôi à, cô tìm nhầm người rồi?
Đầu óc ngu ngốc khôngsai, dù sao trời sinh chỉ số thông minh cũng chỉ
có vậy. Sao cô không mở to mắt ra xem ai là người của cô, đúng là không
phải cô gái nào cũng được dạy bảo đến nơi đến chốn … Sao, cô nói tôi vô
liêm sỉ? Tiểu thư à, trên đời này chắc chỉ có mình cô, không thèm để ý
đến việc anh ấy là người đã có gia đình còn cố tình gọi điện tới đây,
sao nào, cô chưa được đi học đúng không, đến cái tội làm tiểu tam phá
hoại gia đình người khác cũng không hiểu sao? Còn cần tôi phải nói rõ
ràng thế nào với cô? … Tôi cũng không giữ anh ấy, nếu cô có bản lĩnh,
tốt nhất là đem anh ấy đi, nếu như có thể làm cho anh ấy cưới cô thì
càng tốt, còn nếu không thể … Tôi khuyên cô sớm tỉnh ra một chút, đừng
có mơ mộng hão huyền, đến lúc tỉnh ra sợ là sẽ rất thê thảm. Nên biết
rằng, chỉ cần tôi muốn, thì nội trong ba ngày cả cô và người nhà của cô
có thể sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này.” Nói xong, liền ưu nhã
cúp điện thoại, khóe miệng khẽ nâng lên tạo thành đường cong cười nhạt,
chứa đầy vẻ giễu cợt.
Nhớ tới lúc trước cô đã đau lòng khổ sở thế nào khi nhận được cuộc gọi kiểu này, Ninh Vi Nhàn cảm thấy thật châm
biếm, khổ sở thì có ích gì, chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi.
Cô đứng dậy muốn đi lên lầu, lại bị Nhan Duệ gọi giật lại: “Vi Nhàn!”
Cô xoay người, dùng ánh mắt ý hỏi anh có chuyện gì.
“Vừa rồi điện thoại … là ai gọi tới?” Giọng anh có chút run run.
Ninh Vi Nhàn nhướng mày kinh ngạc: “Sao, anh không nghe ra à?” Nụ cười tối
dần. “Là một trong những cô bạn gái của anh, về phần tên gọi là gì …
hình như cô ta có nói, nhưng em không chú ý. Nếu anh muốn biết, có thể
sai người giúp việc gọi lại hỏi.” Nói xong, xoay người rời đi. Nhan Duệ
chạy theo bắt lấy cổ tay cô, Ninh Vi Nhàn cau mày, “Nhan Duệ, hiện tại
em không muốn anh chạm vào người em, buông ra.”
Anh vốn muốn nói
gì đó, nhưng nhìn không ra trong mắt Ninh Vi Nhàn ẩn chứa tâm trạng gì,
anh ỉu xìu: “Thật xin lỗi … anh không biết. Thật không biết … rất nhiều
cô gọi điện thoại tới sao?” Họ chẳng phải đều là các cô gái dịu dàng như nước sao? Từng người chẳng phải đều nói rằng chỉ cần có thể cùng anh
vui vẻ, căn bản sẽ không quan tâm đến danh phận sao?!
“Rất
nhiều?” Ninh Vi Nhàn cười nhẹ. “Nói thế nào để hình dung cho đúng đây,
lúc mới đầu nhiều nhất một ngày em có thể nhận được mười cuộc điện
thoại, anh nói xem? Đúng rồi, anh ở bên ngoài phóng túng làm càn đã
đành, nhưng cũng không nên để mấy tờ báo lá cải đó chụp được, rồi tung
tin tức gièm pha này nọ, anh tự giải quyết cho tốt đi.”
Nhan Duệ ngây ngốc nhìn Ninh Vi Nhàn biến mất sau cánh cửa phòng ngủ, thân hình cao lớn thon dài bỗng dưng mềm nhũn ra.