Ninh Vi Nhàn vốn không có ý định so đo tính toán, bởi nói cho cùng thân phận của cô đã rõ ràng, nhưng người phụ nữ này năm lần bảy lượt cố tình
khiêu khích, cho dù cô có là tượng đất cũng không thể hoàn toàn không có cảm nhận gì, huống chị cô ta cũng không phải người bình thường. Mắt đẹp nheo lại, cô từ từ xoay người lại, khẽ nâng khóe miệng cười nhạt: “Tôi
còn chưa xin lỗi cô ư? Chưa nói đây không phải lỗi của tôi, cho dù là
lỗi của tôi, cũng phải xem xem cô có khả năng nhận nổi lời xin lỗi này
không.”
Nhan Duệ đăt tay lên vai cô, hướng về phía cô gái mang
thai cười cợt nhả: “Tiểu thư, chúng tôi có tiền sao phải xin lỗi, nếu cô thấy không phục, chỉ cần có bản lĩnh đấu với chúng tôi thì xin mời cứ
việc.”
Không muốn nghe anh nói nữa, Ninh Vi Nhàn gạt tay anh ra
khỏi vai mình, lạnh nhạt: “Anh ở đây xử lý, em về trước đây.” Nói xong
liền xoay người bỏ đi, không thèm liếc Nhan Duệ lấy một cái. Anh vội
vàng rút điện thoại ra gọi người tới giải quyết, ngay sau đó đi theo,
“Vi Nhàn, Vi Nhàn …”, anh sải bước đuổi theo cô, rối rít giống như con
chó nhỏ sợ bị chủ nhân bỏ rơi: “Sao em đi khám thai mà không nói với
anh? Anh về nhà không thấy em, còn tưởng rằng em đã đi đâu mất rồi …”
“Nhan Duệ.” Đi tới chỗ vắng người, Ninh Vi Nhàn đột nhiên dừng lại, ánh mắt
lạnh lẽo nhìn thẳng vào anh, không có bất kỳ tình cảm nào.
“Vi
Nhàn.” Lần đầu tiên từ khi sinh ra, Nhan Duệ lo lắng nuốt miếng, chờ đợi quyết định của cô. “Anh không phải cố ý không về nhà, chỉ là chưa thể
nghĩ thông được, nên mới đến chỗ ba mẹ, đợi nghĩ thông suốt rồi liền trở về. Có phải em còn giận anh nói không giữ lời, không làm được như đã
hứa với em không? Lần này anh thật sự sửa sai rồi, em đừng giận anh nữa
được không?
“Nhan Duệ.” Ninh Vi Nhàn lại gọi tên anh lần
nữa, trong mắt vẫn không có chút tình cảm nào, chỉ có vô tận bình tĩnh.
“Anh biết không? Em đã thất vọng đủ rồi, sẽ không tin tưởng anh nữa đâu. Còn nữa, xin anh đừng bày ra cái bộ dạng đáng thương này nữa, từ trước
đến giờ em chưa từng có lỗi với anh, là anh phá bỏ lời thề trước, vì thế anh đừng làm như thể mình là người bị phụ ở trước mặt em như thế. Em đã nói từ đầu, chúng ta không ly hôn, nhưng cũng không có nghĩa là chúng
ta phải tiếp tục làm vợ chồng. Em không thể yêu anh nữa, anh làm em cảm
thấy thật dơ bẩn. Về sau, anh muốn làm gì, thích làm gì đều không liên
quan đến em, xin anh cứ tự nhiên. Nhưng anh nhớ cho, Ninh Vi Nhàn em
không phải là con ngốc, sẽ không để anh hết lần này đến lần khác vũ nhục em, mãi mãi đứng ở sau lưng chờ anh quay đầu lại. Nhan Duệ, là con
người sẽ có lúc tuyệt vọng, phiền anh đặt vào vị trí của em nghĩ giúp em một chút, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không ai nợ ai,
cũng không ai làm khó ai, nhưng lúc chỉ có hai người chúng ta phiền anh
cất cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa đó đi. Anh biết không? Em lớn đến từng này, cũng chưa gặp qua người nào giả dối như anh. Rõ ràng biết không
làm được, còn dễ dàng buông lời hứa hẹn, hứa hẹn xong rồi lại không mảy
may gì tự phá bỏ lời hứa, coi người khác như trò chơi.” Cô xoay người,
chỉ bỏ lại một câu cuối cùng “Em sẽ không chờ anh nữa, anh cũng không
cần quấn lấy em nữa, dù sao có em hay không cuộc sống của anh cũng chẳng khác gì nhau. Nếu như anh còn có chút lương tâm, xin đừng để những tin
tức tình cảm của anh xuất hiện trên báo chí nữa. Em không muốn sau khi
con ra đời, sẽ không biết nên giải thích cho con ba của nó là người thế
nào, càng không muốn con vì anh mà hổ thẹn.”
Nhan Duệ kinh ngạc đứng chết chân, một chữ cũng không nói ra được.
Từ sau khi cô khóc lần đó, đây là lần đầu tiên cô nói nhiều như vậy với anh.
Lưng Ninh Vi Nhàn thẳng tắp, giống như sự kiên quyết của cô. Từ trước đến
nay Nhan Duệ cũng không phát hiện ra rằng nhìn bóng cô lúc đi bộ lại cô
tịch đến thế, giống như bị cả thế giới bỏ rơi vậy.
“Vi Nhàn … Vi
Nhàn!” anh sải bước đuổi theo, cho dù lời cô nói làm anh thấy khó chịu
như bị chày đánh, nhưng anh cũng không muốn buông tay cô. Cảm giác giống như nếu anh buông tay bây giờ, thì sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nữa. “Vi
Nhàn …”
“Nhan Duệ, anh còn không hiểu sao? Mọi người đều có quyền thất vọng.” Cô bình tĩnh nhìn anh, khóe miệng cười giống như đang giễu
cợt anh, càng giống như đang tự giễu chính mình. “Em thất vọng hết lần
này đến lần khác, đã sớm học được không nên tin tưởng anh nữa. Thế giới
này không phải chỉ xoay chuyển xung quanh anh, anh đã rất bẩn, rất rất
bẩn rồi, bẩn đến nỗi em không tin là có thể rửa sạch anh nữa.”
Lần này, anh không còn đủ dũng khí để cầm tay cô nữa.
Cũng không dám nữa.
Ninh Vi Nhàn bước từng bước ra khỏi bệnh viện, mặt trời sáng chói chiếu tia nắng như đâm thẳng vào mắt cô đau đớn.