Ngồi vào trong xe, tài xế thấy chỉ có mình cô trở lại thì cảm thấy có điểm
không hợp lý, nhưng Ninh Vi Nhàn chỉ cụp xuống hai mắt, nhẹ nhàng nói:
“Lái xe đi.”
Tài xế nhìn sắc mặt không thoải mái của cô, cũng không dám nói gì, liền khởi động xe lái đi.
Ninh Vi Nhàn nhắm mắt lại, tâm tư không biết hướng về đâu. Đang muốn chợp
mắt một chút thì xe đột nhiên dừng lại. Cô mở mắt, còn chưa biết xảy ra
chuyện gì thì một bàn tay màu đồng rắn rỏi đã thò vào, mở chốt cửa, sau
đó không hề khách khí mở cửa xe ngồi tọt vào trong sát bên cạnh cô, đồng thời không quên ra lệnh cho tài xế: “Mau lái xe!”
Ngày hôm nay đúng là gặp toàn gặp chuyện lạ.
Mặc kệ người đàn ông này muốn làm gì, Ninh Vi Nhàn lạnh lùng nói: “Không
được đi.” Đây là tài xế của nhà họ Nhan, tất nhiên phải nghe lời cô, vì
thế liền giữ tay lái, không dám khởi động xe. Sau đó tay cô ôm ngực,
lạnh mắt nhìn về phía người đàn ông: “ Anh là ai?”
Người đàn ông cũng kinh ngạc, người phụ nữ này không nhớ ra hắn, thật khổ cho hắn lâu nay vẫn nhớ mãi không quên được cô. “Nhan Phu Nhân không nhớ ta sao?”
Vừa hỏi, vừa tự giễu nói: “Cũng phải, một điệu nhảy mà phu nhân cũng
không nể mặt, làm sao lại nhớ đến ta chứ?”
Ninh Vi Nhàn không
muốn phải nghe hắn ở đây nói năng bừa bãi, thế nhưng cái cảm giác quen
thuộc toát ra từ người đàn ông này lại khiến cô nhíu mày, cô liền nghĩ
tới … đàn ông làm cô cảm thấy bài xích chán ghét không nhiều, Nhan Duệ
là một, người đàn ông này là hai.
Bởi vì, vì khí chất của hắn cực kỳ giống cha cô, lạnh lẽo, bạc tình, tàn nhẫn, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.
Cô mở to mắt, nâng lên khóe môi, cười như không cười: “Có chuyện gì sao?”
“Có người ở đuổi theo ta, cho nên xin Nhan Phu Nhân giúp ta một chút.” Người đàn ông vẻ mặt rất thành khẩn.
Đáng tiếc, Ninh vi nhàn không tin. Cô cũng không đến nỗi là cô gái tối ngày
chỉ ở trong nhà, cũng không ngốc đến nỗi tin rằng người đàn ông với khí
chất như thế này lại bị người ta truy đuổi chạy trối chết như thế. Chắc
chắn là có mục đích khác nên mới muốn làm quen với mình. Chỉ là, mặc cho hắn có mục đích gì, e rằng hắn sẽ phải thất vọng, bởi vì cô không định
cho hắn bất kỳ cơ hội nào. “ Thật không biết xấu hổ, chúng ta không quen biết nhau, tôi cũng không phải nhà từ thiện, hiện anh có hai lựa chọn,
một là tự mình xuống xe, hai là cứ ngồi ở đây chờ người ta đuổi tới. Dù
sao, tôi cũng rảnh, không ngại ngồi thêm một lát.”
Người đàn ông
cười hết cỡ khoe ra hàm răng trắng bóng: “Rất tốt, có thể ngồi cùng một tiểu thư xinh đẹp thế này ở đây, ta thà rằng bị người ta đuổi kịp cũng
không sao.” Một cách tự nhiên, đổi cách xưng hô với cô từ Nhan Phu Nhân
biến thành tiểu thư.
Ninh vi nhàn vô cùng kiên nhẫn mỉm cười,
không thèm để ý đến hắn, mặc hắn ta cứ chủ động quay vào chào hỏi: “Ninh tiểu thư, hay là chúng ta làm quen một chút được không?Ta họ Tương,
tên chỉ một chữ Kế, Tương trong chữ Tương Phiên, Kế trong chữ Kế thừa,
là Tương Kế.
“À?” Ninh Vi Nhàn kinh ngạc nhíu mày, trong mắt nổi lên một tia châm biếm. “ Người nổi danh háo sắc, thích nhất chính là
những phụ nữ đã có chồng phải không?”
Nhưng hình như cô đã đánh
giá thấp độ dày của da mặt của hắn, hắn cười to, “ Đâu có, đâu có, đều
là hư danh thôi, thật ra bản thân ta rất chung thủy.”
Ninh Vi
Nhàn đột nhiên cười khẽ, cô nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên khóe mắt, thật đáng cười, cũng cái kiểu giống như Nhan Duệ nói anh sẽ giữ đúng lời hứa vậy. Đàn ông đây, đều là loại người ăn ở hai lòng. “Tôi nói cho anh
biết, lâu lắm rồi tôi không có cười, anh thật biết nói đùa, tôi thích.”
Thấy cô cười, đáy mắt hắn thoáng qua một tia kinh ngạc. Vốn Ninh Vi Nhàn đã
rất xinh đẹp, lúc bình thường không cười trông cô giống như cô gái trong sáng thuần khiết khiến người khác không dám đến gần, nhưng khi cô cười, lại lộ ra vẻ dịu dàng động lòng người. “Vậy sao? Ninh tiểu thư thích là tốt rồi.”