Sau khi cười xong, Ninh Vi Nhàn nhắm mắt lại: “Anh có thể cút.”
“Ninh tiểu thư vô tình như vậy không tốt chút nào?” Người đàn ông không dễ dàng buông tha.Đam mê lớn nhất của hắn chính là đem người phụ nữ
khác lừa gạt trong tay, đùa giỡn một phen, tận tình sủng ái, đợi người
phụ nữ kia yêu hắn, liền không chút lưu tình vứt bỏ, hắn chia rẽ không
biết bao nhiêu đôi tình nhân và vợ chồng. Ninh Vi Nhàn không phải người
ngu ngốc, dĩ nhiên biết người đàn ông này ở bên ngoài nổi tiếng nhưthế nào. Nhan Duệ còn có một chút nhân cách, còn người đàn ông này, căn bản là mặt dày vô cùng.
Đáng nhẽ người này mặt dày hay không cũng không liên quan đến cô, nhưng vấn đề chính là, hơi thở trên người hắn
và cha thật sự giống nhau. Từ khi cô còn bé cha đã ở bên ngoài đùa giỡn
phụ nữ, lạnh lẽo vô tình trong đầu chỉ có tiền tài lợi ích và người phụ
nữ của cha.
Người đàn ông như vậy…
Cô nheo mắt lại:
“Tôi không muốn làm quen với anh, ai mà không biết chuyện tình của anh,
mà tôi cũng không có hứng thú làm đồ chơi của anh, huống chi…” Cô mở mắt ra, nhìn về phía hắn, cười lạnh một tiếng: “Tôi nghĩ anh không xứng để
đùa giỡn tôi.” Nói xong liền bảo tài xế. “Báo cảnh sát.”
Tài
xế kinh ngạc một chút, lắp bắp đáp một tiếng, tay chân luống cuống lấy
điện thoại ra muốn gọi, lại bị một giọng nói chen ngang, cười nói: “Ninh tiểu thư, nhất định phải làm đến mức này sao? Anh thật sự thích em,
không thể cho anh một cơ hội sao? Chồng em đối với em không tốt, em còn
muốn vì hắn giữ gìn tiết hạnh sao?”
Đối với lời lý luận của
hắn, Ninh Vi Nhàn chỉ cười nhạt: “Không nên trêu chọc tôi, tôi giữ gìn
tiết hạnh không cần anh quản, về phần anh nói thích tôi… A, anh nói dễ
dàng như vậy, ngược lại tôi cảm thấy ghê tởm.” Bàn tay trắng nõn cầm
điện thoại, đã kết nối được 110, hơn nữa cảnh sát có thể biết vị trí của cô nhờ GPS. Ninh Vi Nhàn nhếch khóe miệng, cười ngạo mạn, khinh bỉ:
“Còn chưa cút, không lẽ muốn tôi bảo cảnh sát đuổi anh sao?”
Hắn tự nhiên mê muội nụ cười khó có được của cô mà quên cô ấn điện
thoại, hắn kinh ngạc, sau đó cười lớn: “Anh thích em, Ninh tiểu thư, bây giờ anh thật sự thích em!” Nói xong, hắn nhào tới nhanh như tia chớp,
hôn lên môi cô, sau đó cười to rồi rời đi.
Mặt Ninh Vi Nhàn
không chút thay đổi, nhìn phương hướng hắn rời đi, ánh mắt lạnh nhạt như là dao găm. Cô lấy giấy lau, lau miệng, lại vẫn cảm thấy bẩn thỉu không chịu nổi.
Tài xế thận trọng nhìn cô thông qua kính chiếu hậu, Ninh Vi Nhàn vừa định bảo anh ấy lái xe, cửa xe lại bị mở ra, một người đàn ông lại ngồi vào, chắc là Nhan Duệ.
Phản ứng của cô là nhắm mắt lại, không để ý đến anh.
Tài xế rất có năng lực quan sát, vội vàng khởi động xe.
Trong xe không ai nói gì.
Nhan Duệ nhiều lần muốn mở miệng, muốn nói nhưng lại thôi. Cuối cùng
anh cũng không nhịn được, đưa tay ấn nút mở vách ngăn, vội vàng hỏi: “Vi Nhàn, vừa rồi người kia ---” mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng anh nhận ra được người kia, là cậu chủ nhà giàu, nổi danh phóng đãng, so với anh chỉ hơn chứ không kém. Anh sẽ không cùng người đã kết hôn hoặc người
phụ nữ đã có người yêu quan hệ, mà hắn lại ngược lại, hắn thích nhất là
người phụ nữ đã có chồng, nói là chơi đùa như vậy mới có cảm giác, không chỉ một lần mời anh cùng gia nhập, nhưng bị Nhan Duệ từ chối.
Anh chỉ phong lưu chứ không đê tiện, anh khinh thường đứng cùng với những người như thế.
Ninh Vi Nhàn đương nhiên nhìn ra được suy nghĩ của Nhan Duệ, côchỉ
cảm thấy buồn cười, người đàn ông nào có chuẩn mực, cho dù là ngựa đực,
cũng cho rằng mình là giống ngựa đực cao quý, thật ra anh và hắn có gì
khác nhau chứ? “Anh hỏi cái gì?”
Nhan Duệ hắng giọng một cái,
thấy vẻ mặt Ninh Vi Nhàn lạnh nhạt, anh lại cảm thấy anh giống như đứa
trẻ cố tình gây sự, nhưng anh rõ ràng nhìn thấy… Hắn từ trong xe đi ra
ngoài, còn thỏa mãn lau miệng. Mắt hoa đào nhìn Ninh Vi Nhàn, phát hiện
môi của cô hơi sưng, rất giống bị hôn, giống như mỗi lần sau khi anh hôn cô môi cô trở nên mềm mại ướt át… Hôn, đã bao lâu anh không chạm vào cô rồi chứ? Từ sau khi cô xuất viện, cô và anh phân phòng ngủ, gặp mặt
cũng không nói, thậm chí nụ cười cũng tiếc rẻ ban thưởng cho anh, giống
như hoàn toàn đem tình cảm dành cho anh vứt bỏ… Nhan Duệ không biết anh
như vậy có được tính là bị coi thường không, lúc Ninh Vi Nhàn yêu anh,
anh đã làm cô thất vọng đi thất vọng lại nhiều lần, khi cô không quan
tâm anh không để ý đến anh lạnh lùng với anh, anh lại nhớ đến trước đây
cô dịu dàng với anh như nào.
Nhưng anh có thể nói Ninh Vi Nhàn sao? Cô cũng không có mắng chửi anh, thậm chí ngay cả ở riêng cũng lấy
cớ vì đứa bé, trong lòng Nhan Duệ khó chịu, hốc mắt chua xót, anh nhận
thấy anh đã mất đi một thứ gì đó.
“Hắn…” Nhan Duệ cân nhắc từ
ngữ. “Chính là, người đàn ông vừa nãy… Hắn, hắn không phải là người tốt
gì… Em đừng để bị hắn lừa…” Ninh Vi Nhàn cười như không cười.
Ninh Vi Nhàn chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không nói gì, không có
chê cười – trên thực tế là cô mặc kệ, cô chưa bao giờ mở miệng nói một
câu ghét Nhan Duệ, càng không vì anh phụ bạc mà đi chà đạp mình. Anh
không thương cô, không sao, cô còn có đứa bé, cô còn có thể yêu chính
bản thân mình. Không có anh cô vẫn sống được, có thể hô hấp uống nước ăn cơm, không khác gì trước đây. Nhưng nhìn hiện tại, anh đang nói với bản thân mình cái gì? Anh cho rằng ai cũng giống như anh, không biết xấu hổ sao? Nhưng cô cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt nâng khóe miệng,bàn tay
trắng nõn xoa bụng, đứa bé vẫncòn là một bào thai nho nhỏ, không có
nhịp đập, lại đủ cho cô dũng khí và ấm áp: “Không phải ai cũng giống như anh.”
Ý tứ trong lời nói chính là: Đừng có nghĩ rằng ai cũng mặt dày giống như anh.
Ninh Vi Nhàn kiêu ngạo, mặc kệ có Nhan Duệ hay không, cô đều chung thủy.
Nhan Duệ á khẩu không trả lời được, còn muốn nói chuyện, lại nhìn thấy
Ninh Vi Nhàn nhắm mắt lại, giống như là mệt mỏi. Trong lòng mềm nhũn, cô đang ôm bảo bảo. Bàn tay từ từ đưa ra, thật là nhớ cảm giác ôm cô… Anh
đã rất lâu không có ôm cô, cảm thấy trong ngực trống rỗng giống như mất
đi thứ gì đó, khó chịu muốn chết.
Nhưng tay đưa ra, lại không dám.
Anh thật tâm xin lỗi Ninh Vi Nhàn, nếu như lúc kết hôn anh biết quay
đầu, như vậy trong lòng sẽ không áy náy như vậy, Ninh Vi Nhàn sẽ không
thất vọng về anh. Ninh Vi Nhàn hết hi vọng là vì: Anh không giữ đúng lời hứa với cô, nói yêu cô, nhưng lại một lần lại một lần làm cô thất vọng. anh giống như đứa bé chăn cừu, kết quả như thế nào chứ? Đứa bé kia nói
láo cừu bị sói ăn, nhưng thiếu gia nhà họ Nhan vẫn ung dung tự tại như
cũ.
Đây chính là cuộc sống bất công trong xã hội.
Ninh Vi Nhàn không oán giận.
Từ ngày gả cho Nhan Duệ, thật ra mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi.