Quay Đầu

Chương 79



Edit: meoluoihamngu

Sau khi đuổi Lâm Tĩnh đi, Nhan Ninh cũng không muốn mời giáo viên về nhà dạy nữa. Cậu thật sự không thích những người phụ nữ này đến nhà bọn họ, hơn nữa không thích các cô mơ ước những thứ thuộc về mẹ cậu. Dù cậu phòng bị như thế nào, cũng khó lòng phòng bị hết. Những người đàn bà kia giống như đỉa hút máu, cắn không thả ra.

Có lẽ không chỉ cha làm tổn thương mẹ, còn có những người phụ nữ từng quyến rũ cha, từ nhỏ Nhan Ninh đã không thích nữ sinh. Ở nhà họ Nhan cậu là chủ nhân, đi ra ngoài chính là tiểu vương tử, nhưng không cần biết là ai, trừ Nhan Tư Tư, cậu chưa bao giờ cho người phụ nữ nào khác đến gần, cho dù là bà nội và bà ngoại. Ở trường học đối với những nữ sinh hoa si kia, cậu càng tránh, mấy người đó lại càng tiến lên.

Giống Nhan Duệ khi còn bé, rất được hoan nghênh ở trường học. Trời sinh tính cậu đã trầm tính, không thích người xa lạ, nhưng Nhan Duệ không muốn cậu cả ngày buồn bực trong nhà, nên mang cậu đến trường tiểu học, mười tuổi nhưng rất thông minh, nhảy vài lớp, không mấy năm thì học xong tiểu học, trực tiếp vào học trường trung học.

Ngày đầu tiên đưa người bạn nhỏ Nhan Ninh đi học, Nhan Duệ hơi lo lắng, sợ tính tình cậu quá lạnh nhạt sẽ bị bạn học cô lập. Nhưng anh phát hiện anh suy nghĩ quá nhiều rồi, nữ sinh thích tính tình của con trai anh, suốt ngày vây quanh bàn cậu muốn được cậu chú ý, các nam sinh thấy cậu tuổi còn nhỏ, khinh thường và bắt nạt cậu, hơn nữa Nhan Ninh có thực lực, nên cũng thích cùng cậu lui tới, chỉ có mình Nhan Ninh, cậu thấy rất phiền vì những người vây quanh mình khi cậu đọc sách. Đáng mừng là bàn ghế ở trường chỉ có một người ngồi, nếu không vì tranh ngồi cạnh cậu mà xảy ra chuyện mất.

Nhan Duệ cảm thấy con trai giống mình khi còn bé, già trẻ đều thích, nhưng anh có chút lo lắng, bây giờ phần lớn những đứa trẻ đều trưởng thành sớm, ngộ nhỡ Nhan Ninh tuổi còn nhỏ lại yêu đương thì làm sao bây giờ? Vì vậy anh cần phải dạy cho cậu làm một người đàn ông trung trinh không muốn cậu giống như anh bây giờ mới cảm thấy hối hận. Con trai lại liếc mắt nhìn sang, lành lạnh châm chọc một câu: Cha, con không giống người.

Trên thế giới này anh và con trai giống như là anh em, bạn bè còn bị con trai mình bắt nạt.

Vì để cho Nhan Ninh có cuộc sống giống như những đứa trẻ bình thường, nếu Nhan Duệ không bận, sẽ đích thân đưa đón cậu đi học. Nhan Ninh từng từ chối mấy lần, nhưng Nhan Duệ lấy lý do đây là tình cảm cha con. Cậu không thích cha theo mình đến trường học, bởi vì cha vừa đến, những giáo viên trong trường luôn muốn tìm cách tiếp cận, muốn tìm lý do đem mình dính sát vào cha, cậu sợ cha bị đăng những tin linh tinh.

Cậu muốn đem cha thành người trong sạch, cậu còn đặc biệt chuẩn bị máy tính xách tay để ghi chép, muốn một ngày nào đó sẽ đưa cho mẹ xem, có lẽ mẹ sẽ tha thứ cho cha. Vừa nghĩ như thế, lại cảm thấy mình rất vô tội, cha phạm sai lầm, tại sao lại liên lụy đến mình chứ?

“Nhan Ninh, lần này thi con làm bài rất tốt, nhưng mà, con đừng kiêu ngạo nha, cô giáo sẽ giám sát con.”

Cậu cần giám sát sao?

Thấy học sinh không để ý đến mình, người phụ nữ trẻ tuổi khó chịu, nhưng mà không để tâm, chuyện cậu lầm lì đã sớm truyền ra cả trường, cũng không phải đối với mình cô như vậy. Nhưng mà cô có lòng tin hòa tan cậu, chỉ cần kiên nhẫn, sự chân thành, cậu nhất định sẽ chấp nhận mình. Mà khi Nhan Ninh thích mình, cách Nhan Duệ, cũng không còn xa nữa không phải sao? “Phải học tập thật giỏi nha, ba nuôi con một mình rất khổ, con phải biết hiếu thuận, đúng không?”

“Cô giáo.” meoluoihamngu. diendanlequydon

“Có chuyện gì thế?”

“Mẹ tôi rất đẹp, rất đẹp rất đẹp, cô không xinh đẹp bằng mẹ tôi.” Nhan Ninh nói không chút khách khí, cậu nhìn người phụ nữ từ trên xuống dưới, ở trường học cậu nổi danh là người cẩn thận, có thể chế ngự được cả giáo viên. Dáng dấp xinh đẹp không nhiều, trên thế giới này có bao nhiêu mỹ nữ chứ? Tất cả đều rất bình thường, không giống Ninh Vi Nhàn trời sinh đã là mỹ nữ, thật ra rất ít khi bỏ đồ trang điểm và mỹ phẩm ra.

Sắc mặt giáo viên nữ hơi khó coi, nhưng cô ta vẫn nở nụ cười, mới vừa định nói chuyện, liền nghe Nhan Ninh gọi “ba ba” cắt đứt, cô ta mừng rỡ nhìn phía trước, thấy người đàn ông tuấn tú đang dựa vào xe màu đen cười tủm tỉm nhìn mình --- thật ra Nhan Duệ không có nhìn cô ta, anh đang nhìn con trai.

Nhan Ninh ghét nhất là cha cười, cười phong lưu như vậy, không trách được mẹ tức giận.

Nhan Duệ không hiểu sao ánh mắt con trai lại oán hận nhìn mình, anh nhìn con trai, lại nhìn mình một chút, có chỗ nào không tốt sao? Chỗ nào làm con trai mất mặt sao?

Đợi Nhan Ninh đến gần, anh sờ mái tóc mềm mại của con trai, nói: “Thế nào, không thích cha đón con sao?” Hoàn toàn không nhìn giáo viên trẻ tuổi sau lưng con trai --- bây giờ anh có chứng sợ phụ nữ.

Nhan Ninh hiếm thấy không gạt tay anh ra, mà trốn sau anh, đem cặp sách ném vào trong xe. Cậu bây giờ rất muốn về nhà, không thích người đi theo bên cạnh, dọc đường đi còn nói với cậu rất là đáng ghét. Cậu thật sự không hiểu, mấy người phụ nữ này mắt bị mù sao, không nhìn ra cha không có hứng thú với các cô sao? Còn tự cho rằng mình là mỹ nhân, mẹ còn xinh đẹp hơn, cho nên có thể nắm được trái tim cha sao? Mỗi người giáo viên nữ không an phận với Nhan Duệ cậu đều ghi chép vào, cậu không lúc nào là không đả kích những người phụ nữ kia, một bên công kích trực tiếp ngênh địch, không lưu một người sống.

“Nhan tiên sinh.”

…Anh biết tai sao con trai lại dùng ánh mắt như vậy nhìn anh rồi.

“Chào cô.” Khóe miệng thu lại nụ cười, sờ sờ đầu con trai, “Có đói bụng không?”

“Có.” Nặng nề gật đầu. “Ba ba, chúng ta đi nhanh lên một chút, hôm nay con thi đứng thứ nhất, muốn nói với mẹ, cha nghĩ mẹ có vui hay không?”

“Tất nhiên,” Anh dắt tay con trai, mở cửa xe cho cậu. “Mẹ yêu con như vậy, nhất định sẽ vui, còn vui hơn con ấy ấy chứ.”

Lấy được câu trả lời hài lòng nhất Nhan Ninh cười híp mắt, đắc ý nhìn giáo viên một cái, rồi nói: “Hay nay có một nữ sinh tự luyến nói trước bàn dân thiên hạ cô ta xinh đẹp nhất, ba ba nghĩ sao?”

Nhan Duệ nghĩ cũng không cần nghĩ nói: “Không thể nào, mẹ con mới là xinh đẹp nhất.”

“Cho nên ba nhìn người phụ nữ xấu xí đó không vừa mắt phải không?”

Nhan Duệ không phải ngu ngốc, anh cười khẽ, véo má con trai nói: “Đó là tất nhiên, không ai có thể so được với mẹ con. Được rồi, mau về nhà thôi, cha bảo đầu bếp làm đồ ăn con thích nhất rồi.”

“Dạ!” Cuối cùng nhìn ra oai với giáo viên một cái, mới thõa mãn ngồi vào trong xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.