Quay Đầu

Chương 88



Edit: meoluoihamngu

Ninh phu nhân đã từng học qua lớp giáo dục tiểu thư khuê các, cho nên mặc dù trong lòng hơi kích động, cũng không làm chuyện gì mất hình tượng, bà đứng rất lâu không thấy Ninh Vi Nhàn đi tới, trong lòng sốt ruột, nhịn không được muốn tiến lại gần. Ninh Vi Nhàn thấy bà lại gần sợ hãi, vội vàng trốn ra sau lưng chồng và con trai, chỉ lộ ra đôi mắt. Nhan Duệ ngăn Ninh phu nhân đi tới, nói: “Mẹ vợ, Vi Nhàn không nhớ rõ mọi chuyện, mẹ vẫn nên cách xa cô ấy, tránh để cô ấy kích động.”

Con rể nói với chính mình không có chút tình cảm, nhưng Ninh phu nhân suy nghĩ, cũng hiểu được mình làm rất nhiều chuyện quá phận, không nói đến chuyện Ninh Vi Nhàn có gặp chuyện không may, mà vì sợ cô gặp chuyện không may, chính mình lại không áy náy suốt ngày tìm phụ nữ cho Nhan Duệ, bây giờ cô tỉnh lại, nhưng không bằng lòng gần gũi mình, trong lòng làm sao có thể dễ chịu, bà quay lại chỗ, cúi đầu, có lẽ ông trời không muốn cho bà cơ hội. Người phụ nữ cho dù mất đi trí nhớ cũng không muốn gần gũi bà, đây đại biểu cái gì chứ? Trước đây bà làm bao nhiêu chuyện sai trái, lại còn không biết hối cải.

Nhan Duệ nắm tay Ninh Vi Nhàn ngồi xuống ghế sofa cách xa các trưởng bối, cô hình như rất sợ hãi, dựa vào trong lòng anh không chịu ra ngoài, cũng không chịu nói chuyện, giống như con mèo nhỏ sợ hãi tìm chỗ trốn. Nhan Duệ đau lòng, ôm chặt cô, thỉnh thoảng vuốt ve mặt an ủi cô. Nhan Ninh cũng ngồi cạnh hai người, khuôn mặt nho nhỏ không cảm xúc, nhưng rõ ràng không chào đón người ngoài đến.

Vợ chồng nhà họ Nhan hiểu, ngồi một lát rồi nói Ninh Vi Nhàn hãy nghỉ ngơi thật tốt rồi rời đi, trước khi đi còn không quên kéo con gái thần kinh thô sơ nhà mình đi, nhưng vợ chồng nhà họ Ninh thì không chịu đi, bọn họ chỉ có một người con gái, cô là cốt nhục của bọn họ, bọn họ có thể bỏ cô được sao? Ninh Vi Nhàn vụng trộm nhìn bọn họ chưa đi, càng sợ hãi, cả người đều chui vào trong lòng Nhan Duệ, giống như muốn thu bé lại. Nhưng đợi rất lâu, bọn họ vẫn không rời đi, Ninh Vi Nhàn sợ hãi, lo lắng, kéo kéo tay áo Nhan Duệ, nói nhỏ: “Sao bọn họ còn chưa đi?”

Giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng phòng lớn như vậy, lại không ai nói chuyện, cho nên mọi người ở đây đều nghe rất rõ ràng. Nhan Duệ cưng chiều hôn trán cô, nói: “Bọn họ sẽ đi ngay, sau đó chúng ta đi ăn cơm, có được không?”

Ninh Vi Nhàn sợ hãi gật gật đầu, nhưng vẫn như đứa trẻ chui vào lòng anh, hơi hơi chu miệng. Vợ chồng họ Ninh đau lòng, mắt hơi đỏ, là bọn họ vứt bỏ cốt nhục này, làm chuyện tàn nhẫn với cô như vậy, bây giờ dựa vào cái gì muốn cô tiếp nhận bọn họ chứ? “Vi Nhàn...” Ninh phu nhân đứng dậy, thử đến gần Ninh Vi Nhàn, bà cười rất kỳ lạ, ít nhất trong mắt Ninh Vi Nhàn là như vậy. Cô nghĩ mẹ cười với con gái không phải như vậy, rất khủng bố. “Bà, bà đừng tới đây, tôi không biết bà.” Cô chui vào trong lòng Nhan Duệ, không muốn nhìn Ninh phu nhân người được gọi là mẹ, mà giống như nhìn thấy quái vật khủng bố, cô làm bà tổn thương.

“Vi Nhàn, đừng sợ mẹ...” Tim Ninh phu nhân như bị đao cắt, Ninh tiên sinh vẫn ngồi chỗ cũ, nắm chặt tay, môi hơi run rẩy. Thực sự không thể giải thích được, vì cái gì cho đến bây giờ trong lòng ông không có đứa con gái này nhưng bây giờ con gái là trọng yếu. Trước đây ông chưa chú ý quan tâm đến cô. Ánh mắt cô thì ra lại xinh đẹp như vậy, cô là con gái ông, là cốt nhục từ trên người ông tách ra. Ánh mắt Ninh tiên sinh không tập trung, ông nhớ tới thật lâu trước kia, Vi Nhàn còn nhỏ, mỗi khi ông về nhà, đứa bé nho nhỏ sẽ chạy đến ôm lấy đùi ông, hạnh phúc kêu ba ba, muốn ông ôm, ông cũng không quan tâm, luôn đẩy cô ra khỏi người mình, về sau cô không gọi ba, cũng không cần ông ôm, mỗi lần nhìn thấy ông, trong mắt luôn tràn ngập đau thương và khát vọng.

Ông đã làm tổn thương con gái của mình như vậy, bây giờ những thương tổn kia, con gái lựa chọn quên đi, nhưng thứ này đối với cô đều là tuyệt vọng và bi kịch, cô không muốn nhớ lại, cô cũng không cần người ba này rồi.

“Nhan Duệ, anh mau bảo bọn họ đi đi, bảo bọn họ đi đi!” Ninh Vi Nhàn thấy Ninh phu nhân lại gần sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, Nhan Ninh sốt ruột che chở mẹ, chắn trước mặt Ninh Vi Nhàn, vẻ mặt cậu nhìn chằm chằm Ninh phu nhân tới gần mẹ, “Bà ngoại, bà đi đi,mẹ sợ như vậy bà không nhìn ra sao? Nếu như bà thật sự yêu mẹ, thì mau rời đi.” Nói xong ôm lấy Ninh Vi Nhàn đang run rẩy trong lòng Nhan Duệ, dịu dàng nói: “Mẹ đừng sợ, Ninh Ninh sẽ bảo vệ mẹ.”

Ninh Vi Nhàn nắm tay Nhan Ninh, cô không muốn nhìn hai vợ chồng nhà họ Ninh. Cảm giảc dâng lên trong lòng không phải là sợ hãi, mà là cảm giác rất kỳ lạ, giống như là cô biết hai người kia tới gần thì chính mình sẽ tổn thương. Cô nhắm mắt lại, ôm chồng và con trai, chỉ có hai người bọn họ mới có thể cho cô ấm áp và an toàn, cô chỉ tin bọn họ.

Vẻ Ninh tiên sinh buồn bã giữ chặt vợ, nói khẽ: “Đừng đi qua, chúng ta về nhà đi.”

“Nhưng mà - - “

“Không sao, chúng ta không nên quấy rầy, Vi Nhàn, con đừng sợ, ba mẹ không làm con bị thương.” Ông dịu dàng nhìn con gái đang trốn trong lòng con rể, “Con nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ quay lại thăm con sau.” Nói xong kéo vợ không muốn đi đi ra ngoài.

Mãi đến khi bóng lưng bọn họ biến mất, Ninh Vi Nhàn mới vụng trộm nhìn, trên mặt cô rất kỳ lạ, có một chút hoài nghi, có một chút sợ hãi, nhưng có bất an nhiều hơn. Cô ngẩng đầu lên, hỏi Nhan Duệ, giọng nói hơi run run: “Vì sao, vì sao em sợ bọn họ? Bọn họ không phải ba mẹ em sao? Vì sao em lại sợ bọn họ? Em không hiểu... Nhan Duệ, có chuyện gì xảy ra sao?”

Nhan Duệ không muốn nói những chuyện làm tổn thương cô, nhưng lại không muốn lừa gạt cô: “Ngoan, Vi Nhàn, đừng sợ, sau này chúng ta không gặp bọn họ có được không?”

Ninh Vi Nhàn gật gật đầu, có lẽ bởi vì quá sợ hãi, cho nên lại quên truy hỏi. Nhan Ninh liếc mắt ra hiệu cho cha, vội vàng buông tay ôm mẹ ra, thay đổi cầm lấy tay cô, cười hì hì nói: “Mẹ mẹ, chúng ta đi ăn cơm đi, con đói rồi, bụng đói mà dẹp lại rồi, mẹ sờ mà xem, sờ thử mà xem.” Cậu tuổi còn nhỏ, lại có bộ dáng đáng yêu, nói như vậy làm cho người ta yêu cậu tận trong tim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.