Nghe con trai kêu đói, Ninh Vi Nhàn không muốn suy nghĩ tiếp những chuyện này, bây giờ ý nghĩ trong đầu cô, những thứ cô muốn biết, không thể so với vui vẻ. Cho nên, cô chỉ muốn thuận theo tự nhiên, có lẽ cô sẽ nhớ toàn bộ, có lẽ vĩnh viễn sẽ không nhớ, cô chỉ muốn quý trọng hiện tại, cho dù không có ngày mai.
Ninh Vi Nhàn không biết cảm giác giống như người sắp chết từ đâu mà đến, cô chỉ cảm thấy chính mình giống như đã sống thật lâu. Là người không có trí nhớ, cô cũng không lo lắng, cũng không muốn biết trước, việc này giải thích như thế nào? Việc này chứng tỏ, trí nhớ trước kia, luôn làm cô không vui vẻ.
Có lẽ, ngay cả hạnh phúc ngắn ngủi bây giờ và yên bình đều do cô trộm tới.
“Mẹ, mẹ đang nghĩ cái gì vậy?” Ống tay áo bị con trai kéo, Ninh Vi Nhàn thu hồi suy nghĩ, cúi đầu nhìn Nhan Ninh đang nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, khóe miệng còn nở nụ cười, “Không nghĩ gì cả, mẹ đang nghĩ tối nay ăn gì.”
Nhan Ninh hoài nghi nhìn cô, cảm thấy hình như không vừa ý, nhưng cậu còn nhỏ tuổi, cho dù thông minh, cũng chỉ là đứa bé, đâu thể nào hiểu được trong lòng mẹ suy nghĩ cái gì, nhất là Ninh Vi Nhàn, tuy cô mất trí nhớ, nhưng từ nhỏ tiếp nhận giáo dục cảm xúc bất an của cô sẽ không dễ dàng nhận ra, đối với cô mà nói, việc này giống như mang chính mình từ trong tử huyệt ra, nghênh đón chính mình, chỉ có tử vong.
Có lẽ do vợ chồng nhà họ Ninh tới chơi, cả buổi tối Ninh Vi Nhàn đều không yên lòng, cô ngồi ở trên ghế, cầm chiếc đũa trong tay, hồi lâu cũng không động. Nhan Duệ lấy xương cá và bóc vỏ tôm bỏ vào đĩa nhỏ cho cô, sờ sờ mặt cô, hỏi: “Vi Nhàn, sao lại không ăn? Không thích sao?”
Ninh Vi Nhàn lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu, gắp cá bỏ vào miệng nhai nuốt. Nhan Ninh gắp thức ăn vào chén của cô, cô cũng ăn, giống như không thích lắm. Nhan Duệ thấy cô thật sự có chỗ không thích hợp, trong lòng hoảng hốt, nhưng con trai còn ở đây, cái gì cũng không nói. Có một số việc chính anh phạm lỗi, không cần con trai cùng chịu khổ.
Buổi tối lúc ngủ ba người vẫn chen lách trên cùng một cái giường, may mắn giường đủ lớn, ba người ngủ không cần chen lấn. Nhan Ninh sinh hoạt rất tốt, 9 giờ rưỡi đã ngủ say sưa, trước khi cậu ngủ Ninh Vi Nhàn kể truyện cho cậu, thật ra theo trình độ của Nhan Ninh, những thứ này đã sớm không thích hợp với cậu, lúc cậu ba tuổi, Nhan Duệ kể truyện cậu đều cảm thấy rất ngây thơ, nhưng mà chuyện này do mẹ làm, cảm giác thật sự rất khác. Tay Ninh Vi Nhàn bị cậu nắm chặt, gắt gao không rời, giống như buông lỏng sẽ vĩnh viễn mất đi. Mặc kệ Ninh Vi Nhàn bảo đảm với cậu bao nhiêu lần nói chính mình sẽ không rời bỏ cậu, Nhan Ninh cũng không tin, cậu muốn luôn luôn nhìn thấy Ninh Vi Nhàn, có thể cô ôm hôn mới có thể an tâm.
Mang chăn kéo hoàn hảo, đắp cho con trai, Ninh Vi Nhàn để sách trong tay xuống, tìm vị trí thoải mái tựa vào ngực Nhan Duệ. Anh rất rắn chắc, toàn thân không có một chút sẹo lồi dư thừa, làn da màu đồng, da nhẵn nhụi bằng phẳng, nhất định câu hồn tất cả người phụ nữ tới. Tay Ninh Vi Nhàn vô ý thức vỗ về ngực Nhan Duệ, sau đó vẽ vòng tròn xung quanh nụ hoa màu đỏ sậm, Nhan Duệ bị cô vô tâm trêu chọc làm phía dưới trướng lên, trong đầu đều là t*ng trùng, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế, cho tới bây giờ, anh không dám động vào Ninh Vi Nhàn. Không phải nghĩ không muốn, thực tế là hắn nghĩ đến muốn chết, chỉ vì tốt cho cô, vì phòng ngừa cô khôi phục trí nhớ sau đó hối hận, anh thà rằng chịu đựng. Dù sao mười năm anh nhịn đủ rồi, không lẽ anh lại không tiếp tục nhịn được sao?
“Vi Nhàn… Đừng có sờ.” Nửa giờ sau Ninh Vi Nhàn vẫn không mở miệng như cũ, mà Nhan Duệ thật sự bị cô bức điên rồi, xúc cảm êm dịu… Anh thật sự đã khao khát mười năm rồi! Nếu không thể có được, anh lựa chọn bảo vệ, cho dù vĩnh viễn cũng không thể có lại được!
Ninh Vi Nhàn hơi tổn thương, cô ngẩng đầu từ trong ngực anh, trong mắt ngấn lệ, “Anh không thích em chạm vào anh sao?” Nói xong liền muốn đứng dậy. Nhan Duệ khẩn trương kéo bả vai cô, hôn vào trán cô sau đó lại tiếp tục hôn, Ninh Vi Nhàn hoảng sợ, sau đó bị hôn đến khó thở, hôn xong, hai người đều thở gấp, trán anh chạm vào trán cô: “Anh thích em chạm vào anh.”
Ninh Vi Nhàn càng không hiểu: “Vậy vì sao không cho em sờ?”
“Vi Nhàn… Anh là đàn ông, đàn ông là có dục vọng.” Nhan Duệ nắm tay Ninh Vi Nhàn chạm vào phía dưới, giọng nói bởi vì nhẫn nại mà nghe không rõ ràng lắm, khàn khàn. “Nếu em sờ nữa, anh sợ anh không khống chế được, đã mười năm anh không chạm qua phụ nữ, em đừng có nghịch lửa, anh không muốn em đau lòng.”
Đối với câu trả lời của anh, Ninh Vi Nhàn nghe không hiểu lắm, cô cảm thấy mông lung, vì thế theo bản năng xoa nhẹ bả vai, Nhan Duệ hít vào khí lạnh, một tay ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào trong cần cổ cô kịch liệt thở, Ninh Vi Nhàn sỡ hãi, động cũng không dám động, chỉ sợ kích thích anh. Nhan Duệ không biết ôm bao lâu, phía dưới dễ chịu hơn, anh cau mày, con người nếm được thứ ngon ngọt sẽ sinh ra lòng tham, lúc cô ngủ say, tâm nguyện lớn nhất của anh là cô có thể tỉnh lại, sau khi cô tỉnh lại anh lại muốn gần gũi cô, có thể gần gũi thì nghĩ muốn hôn môi cô, hôn môi cô xong thì muốn âu yếm, âu yếm xong lại càng muốn thêm.
Anh thật sự là quá tham lam, cứ tiếp tục tham lam nữa thì ông trời sẽ mang tất cả mọi thứ bây giờ của anh thu hồi lại. Nhan Duệ bị ý nghĩ này chiếm trong đầu, anh cắn môi thật mạnh, môi mỏng chảy ra tơ máu, lúc này mới kéo về thần trí của anh. Dục vọng một khi mở ra, đừng nghĩ muốn dừng lại. Cho dù bây giờ sắp chống đỡ không nổi, anh vẫn cố gắng dịu dàng mang Ninh Vi Nhàn đẩy ra, vén chăn, đắp kín mền, sau đó không kịp mang giày chạy vội vào phòng tắm.
Anh hốt hoảng chạy vào cửa phòng tắm cũng quên đóng, tiếng nước chảy rầm rầm làm Nhan Ninh đang ngủ ngon tỉnh giấc, Ninh Vi Nhàn vội vàng ôm con trai vào trong ngực dịu dàng vỗ lưng cậu, dỗ cậu, Nhan Ninh khó khăn mở mắt nhìn mẹ, thấy cô vẫn còn ở đây, lúc này mới an tâm nhắm mắt lại ngủ. Ninh Vi Nhàn nghe tiếng nước, khóe miệng từ từ mỉm cười.
Nhan Duệ thật lâu còn chưa ra ngoài, Ninh Vi Nhàn muốn đợi, nhưng ngoài dự đoán thần ngủ dễ dàng tìm chính mình như vậy, cô mơ màng nhắm mắt, cũng đã ngủ, Nhan Duệ ra ngoài nhìn thấy vợ và con trai của mình đang ngủ say, hô hấp nhẹ nhàng, đây là trách nhiệm ngọt ngào đời này của anh, là tất cả của anh, là toàn bộ của anh.
Cho dù ngày mai là Ngày Tận Thế, Nhan Duệ cũng không có gì tiếc nuối.