Quay Đầu

Chương 92



Trí nhớ Ninh Vi Nhàn có hạn, cô lý giải họp phụ huynh là: Cha mẹ và giáo viên trao đổi trò chuyện về đứa bé, nói về việc cậu thi xếp thứ nhất. Nhưng mà trong trí nhớ ngắn ngủi của cô, cô vắt óc suy nghĩ về vấn đề "Họp phụ huynh", nhưng không có kết quả. Nếu như không có chồng và con trai bên cạnh, cô sẽ khẩn trương không biết làm như thế nào. Lúc này khí chất trời sinh ưu nhã và quý phái của cô lộ ra, cho dù cô không nhớ, không hiểu gì đó, nhưng người ngoài nhìn vào, tự nhiên lại cảm thấy cô giống như Nữ Vương Băng Tuyết cao quý xinh đẹp, khó có thể đến gần.

Học ở chỗ này phần lớn là học sinh ở trung tâm thành phố, nhà bọn họ được hưởng đãi ngộ, không có người dám chọc vào, trường học cũng không dám chọc vào, mà Nhan Ninh, chính là người đứng đầu trong đó. Nhưng chính vì cậu không dễ trêu, giáo viên nữ chưa cưới rất nhiều chạy theo cha cậu như vịt.

Không ai không biết Nhan Duệ, cho nên ai cũng biết anh vừa giàu có vừa đẹp trai. Trên thế giới này có rất nhiều người có tiền, nhưng vừa có tiền lại đẹp trai thì rất ít, cho dù Nhan Duệ hơi lớn tuổi, nhưng trông anh không già chút nào,chỉ có tóc trắng hơi nhiều, nhưng tiền bạc của anh, người nào sẽ cảm thấy có chỗ nào không ổn chứ?

Đợi trước cửa phòng học là giáo viên nữ trẻ tuổi dây dưa lần trước, trước ngực ghi họ Hoàng, Ninh Vi Nhàn cảm thấy giáo viên này hơi lạ, không giống với hình tượng giáo viên tưởng tượng của cô. Nhưng cô vẫn Tôn Sư Trọng Đạo cười nhẹ gật đầu với giáo viên Hoàng, vươn tay nói: "Xin chào, tôi là mẹ Nhan Ninh."

Giáo viên Hoàng không hề muốn bắt tay với cô, nhưng hơi thở của Ninh Vi Nhàn rất cường đại, hơn nữa còn có người đàn ông trong lòng cô ta ở đây, còn đứa bé trai kia nữa, nếu cô ta muốn thành mẹ kế của cậu mà nói, tất nhiên phải có quan hệ tốt với cậu. Đúng vậy - - khoan đã, mẹ? Làm sao có thể chứ? Không lẽ người sống thực vật kia tỉnh lại rồi sao?

Cô ta không biết Ninh Vi Nhàn tỉnh lại lại có thể tha thứ, bắt đầu từ mười năm trước, không có bất kì người nào dám đăng báo về tin tức hai nhà Nhan Ninh, ngoại trừ tin tức bọn họ buôn bán, tin tức về hai nhà Nhan Ninh, không còn có người nào biết, cho dù biết rõ, cũng không còn xuất hiện trên báo nữa. Mười năm hai nhà Nhan Ninh trở thành nhà giàu thần bí, đa số mọi người đều không biết hai nhà bọn họ có bao nhiêu người, theo thứ tự là ai, càng không biết bọn họ giàu có ra sao. Thậm chí liên tiếp mười năm mọi người đều mất đi tin tức Nhan Duệ phong lưu.

Meoluoihamngu@diễn@đàn@lê@quý@đôn

Từ khi vợ anh ngủ say, Nhan Duệ phong lưu đã chết. Không ai biết mười năm kia người đàn ông đẹp trai khiến cho tất cả tim phụ nữ đều đập thình thịch làm cái gì, cũng không có người biết anh và vợ thế nào, bọn họ chỉ biết hai người có đứa bé, trừ cái đó ra hoàn toàn không biết gì cả.

Chỉ nắm nhẹ rồi Ninh Vi Nhàn buông lỏng tay ra. Giáo viên Hoàng biến sắc, cô ta muốn bỏ tay Ninh Vi Nhàn ra trước, nhưng không biết vì sao, nhìn ánh mắt của cô khi đó, lại cảm thấy mình bị hút vào một hồ nước sâu, theo bản năng không dám nhúc nhích trước Ninh Vi Nhàn, giống như là chuột thấy mèo. Đối mặt với tình địch tự dưng sinh ra phản ứng sợ hãi.

Sau khi Ninh Vi Nhàn chào xong, cha con nhà họ Nhan buồn rầu nói xin chào với người phụ nữ che trước mặt bọn họ, sau đó chen chúc đứng cạnh Ninh Vi Nhàn, ánh mắt nhìn xung quanh, Nhan Ninh còn kéo góc áo Ninh Vi Nhàn, ý bảo cô cúi đầu, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở cô: "Mẹ, mẹ đừng tốt quá với cô ta, cô ta có ý nghĩ không tốt với cha đấy?"

... Cô thật sự không có chú ý, Ninh Vi Nhàn nhăn mũi, cũng học con trai nhỏ giọng nói: "Nhìn không ra."

Nhan Ninh vừa nghe, nóng nảy. Nếu đã nhìn ra, cậu còn có thể tin tưởng mẹ có khả năng ra chiêu gì đó, người phụ nữ này liều mạng chỉ có thất bại; nhưng bây giờ mẹ thậm chí còn không nhìn ra người phụ nữ này ảo tưởng với cha! Mắt đào hoa di chuyển một cái, lập tức nói: "A, mẹ, con nhớ lần trước con mang bài thi đạt tối đa ném trong bàn học, con dẫn mẹ đi xem, có được không?" Nói xong lộ ra ánh mắt ngây thơ nhìn cha đang dính vào bên cạnh mẹ quăng ánh mắt cầu cứu cậu: "Cha cũng đi cùng đi, con quên mang về nhà, cha cũng chưa nhìn qua đấy."

"Được được, Vi Nhàn, chúng ta đi vào trong ngồi đi, đứng nhiều sẽ khó chịu, thân thể em còn chưa được tốt, không thể đi đường quá nhiều." Con trai giúp mình kéo bậc thang, Nhan Duệ lập tức đi xuống, nắm tay Ninh Vi Nhàn đi vào bên trong phòng học. Ninh Vi Nhàn cũng không từ chối, ngoan ngoãn theo sát chồng và con trai đi vào phòng, không liếc mắt nhìn giáo viên Hoàng ở cửa một cái. Trong lòng cô, chỉ cảm thấy chào hỏi qua là đủ rồi, giáo viên còn đứng ở cửa tiếp đãi phụ huynh khác, không có thời gian nói chuyện với bọn họ nữa. Giáo viên Hoàng không biết, cô ta cảm thấy Ninh Vi Nhàn đang nhục mạ cô ta, tư thế cao cao tại thượng này khiến cô ta rất khó chịu, khó chịu đến mức cô ta có dũng khí muốn mang mỉm cười trên mặt Ninh Vi Nhàn kéo xuống kích thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.