Ngay lúc ấy thì Vinh Huy từ đó lộn cổ ra, Quyền Tú cũng hùng hổ lao ra với đống sách dày cộm. Hàn Minh ôm sát Vũ Phong vào người, cậu cảm nhận được cả mùi hương lạ từ anh, nó có mùi rất thơm
- Anh Minh!! Cứu em!! - Vinh Huy lúc này đây bị cô trèo lên kẹp cổ thì mới nhanh chóng kêu cứu
- Được rồi… Trận này Quyền Tú thắng!! - Hàn Minh leo ra gỡ cô ra khỏi hắn
Vừa thoát khỏi tay thần chết là hắn ho sặc sụa, ho đến nỗi mà mặt mũi đỏ hết lên. Thấy thế thì cậu liền ngồi thụp xuống vuốt lưng hắn, nhìn cậu không khác gì đứa trẻ lên ba đang cố gắng vuốt lưng cho ba mình
- Ngươi không sao chứ?? - cậu lo lắng khi hắn ho không ngừng
- Khụ..khụ… Không sao…. E..Em quen rồi!! - Vinh Huy chỉ giơ tay lên lắc kịch liệt
- Lúc nào cũng bị đánh vậy sao?? - Vũ Phong lại tiếp tục hỏi
Vinh Huy cười nhưng vẫn ho, cậu quan sát Quyền Tú vẫn đòi đánh chết hắn, nhìn lại hắn thì vẫn cười toe toét
- Ngươi có tình ý với Quyền Tú sao?? - cậu vô tư nói to
Vâng.. Sau câu nói ấy thì cô đực mặt ra, Hàn Minh thì quay ngoắt lại nhìn Vũ Phong. Vinh Huy thì nín bặt không ho thêm. Không khí trong nhà chợt trở nên thật ba chấm. Cậu nhận ra là mình có phần thiếu ý tứ trong những chuyện tình cảm nên lập tức nín bặt, không dám nhìn ba người kia nữa
- Chào mọi người em về! - Vinh Huy đứng lên và chạy một mạch ra ngoài, không quay đầu nhìn lại
Hàn Minh và Quyền Tú nhìn nhau, Vũ Phong lấm lét nhìn hai người. Cậu không cố ý mà!! Sao lại thành ra thế này?? Đôi lúc miệng còn nhanh hơn não nữa, chẳng chịu suy nghĩ cho kĩ rồi nói!!
Bữa cơm tối cũng im lặng mà ăn… Hàn Minh ra ngoài xem phim nói thế chứ mắt thì dán vào máy tính làm việc còn tai thì nghe ngóng ti vi. Vũ Phong thấy cô đang rửa chén thì sấn sát tới dò hỏi
- Ngươi không sao chứ??
- Có sao đâu mà… Anh ra ngoài xem phim đi - cô ngừng lại rồi nhe răng cười toe toét với cậu, tiện đẩy cậu ra phòng khách
Vũ Phong nhanh chóng ra ngồi đối diện với Hàn Minh, anh cứ chăm chú với cái bảng kia làm cậu cũng tò mò, vòng ra sau ngó xem anh đang gì. Vận tốc không thể ngờ, bấm bấm vào mấy cái nút kia mà hiện chữ ở trên bảng luôn kìa… Vũ Phong nhìn chăm chăm vào đó, không rời nửa giây
Hàn Minh dĩ nhiên cảm nhận được ánh mắt của Vũ Phong nên khi xong việc thì anh ngừng tay và mở một trang khác ra. Đẩy cái máy tính qua bên cho cậu
- Cái này gọi là máy tính… Cậu thử đánh máy xem nào!
- Nhưng..t..ta không biết - Vũ Phong ái ngại nhìn cái máy nhiều nút rồi nhìn Hàn Minh
- Để tôi chỉ - anh tặc lưỡi rồi nhích người sát về phía Vũ Phong
Hàn Minh đặt 2 tay của Vũ Phong lên bàn phím, tay anh thì để lên trên… Ngón tay anh dí xuống ngón tay cậu, đánh từng chữ một, Vũ Phong nhìn theo ngón tay anh và nhìn lên màn hình ấy
"Vũ Phong… Cậu là đồ ngốc!!" - khi đọc ra chữ trên màn hình thì đã thấy Hàn Minh ngồi ôm bụng cười
- Chết đi… Dám nói ta ngốc sao?? - Vũ Phong mặt đỏ phừng phừng khi bị Hàn Minh dắt mũi
- Đùa xíu thôi mà!! - anh cười rồi đi vào bếp
Trở ra với hộp bánh và ly nước anh mua chiều nay, bày ra đĩa rồi đẩy về phía Vũ Phong. Cậu tròn mắt nhìn anh đầy khó hiểu, nhận ra điều đó nên anh tặc lưỡi
- Tôi mua cho cậu đó.. Ăn đi nè!! - anh dâng miếng bánh đến tận miệng của Vũ Phong
Lúc cậu dè chừng nhìn anh thì miếng bánh đã đến tận môi cậu. Ngậm miếng bánh mềm ấy và nhai từ từ, cậu giãy cả chân vì nó quá ngon. Anh phải quay mặt ra chỗ khác để không nhìn cậu hóa thành con mèo nhỏ trước mặt thế kia
Chợt Hàn Minh có cảm giác hai ngôi sao ở sau lưng anh. Khẽ quay lại thì thấy cô thở phì phò sau bức tường, miệng thì như muốn trào cả nước dãi ra, mắt thì lóe lên hai tia sáng ngời. Nhìn cô thật biến thái!!
- Ai da… Tôi vào phòng làm việc đây!! - anh xoa gáy cổ vội đứng lên và ôm cái máy tính chạy tọt vào phòng
Vũ Phong nhìn anh vật vã chạy, cậu nhún vai và tiếp tục thưởng thức món ngon kia. Cô nhìn cậu rồi cười khúc khích, sau đó lặng lẽ chuồn vào phòng. Cô cầm lại cuốn tiểu thuyết sáng nay, Phạm Xuyên có lẽ đã bị dính vào cuốn tiểu thuyết này rồi… Đúng là nhỏ không có số hưởng ngoài đời thực mà lại có sủng bên trong tiểu thuyết này
Cô cố gắng đọc hết cuốn tiểu thuyết dày cộm càng nhanh càng tốt. Sau khi Phạm Xuyên bị lọt vào đó với cái lưng đầy vết thương, ngất ngoài đường vắng, một mĩ nam trong đó đã bế nhỏ về, chăm sóc từng tí một. Vèo vèo sống với nhau được 5 năm thì lòi ra mĩ nam ấy là tổng tài của 1 công ty, năm đó tròn 30 tuổi… vì vèo thêm mấy cái người thứ ba thì Phạm Xuyên đồng ý làm vợ mĩ nam ấy. Tình yêu vượt trên tuổi tác, nhỏ đã tìm thấy cuốn tiểu thuyết hợp cho mình hơn là bị ngược trong cuốn kia
"Xoảng" - 1 tiếng đổ vỡ làm náo loạn căn nhà vốn im lặng. Cả Hàn Minh và cô đều chạy ra. Chiếc đĩa vở ra từng mảnh trên sàn, Vũ Phong đang luống cuống dọn lại đống đổ vỡ ấy, hoảng hốt nhìn hai người
- Ta muốn dọn dẹp một chút… Do bất cẩn nên làm vỡ - cậu vừa nhìn hai người vừa đưa tay vơ vơ mảnh vụn
- Ây..Coi chừng đứt tay - Hàn Minh thấy cậu cứ vờn vờn thì vội lôi cậu ra khỏi đống đổ vỡ đó
Hàn Minh nhanh chóng ngồi xuống lượm hết tất cả mảnh lớn và Quyền Tú cũng nhanh chóng lấy chổi và đồ hốt rác để hốt lại những mảnh vụn nhỏ… Vũ Phong cảm thấy mình thật vô dụng, là đồ thừa. Nghĩ đến đấy thì cậu trùng mắt xuống, mặt như bánh bao chiều. Liếc khẽ thấy cái mặt thảm của cậu thì Hàn Minh lại gần khẽ đưa tay đặt lên vai cậu
- Lâu lâu tôi cũng làm vỡ vài cái mà!!
Vũ Phong dùng đôi mắt long lanh nhìn anh, dường như đối với cậu anh tỏa ra hào quang, nhưng có điều có một cái ám khí sặc nồng đầy căn bếp. Nhích qua một xíu là đã thấy cảnh Quyền Tú chuồn ra ngoài mà mắt sáng rỡ, bám tường thở hồng hộc
- Tiểu muội muội của người thật đáng sợ!! - cậu cúi người thật thấp để tránh ánh nhìn của cô
- Hả.. Quyền Tú à?? Con bé thích mấy cảnh này lắm… Cậu cứ vờ như không thấy con bé đi - anh cũng cảm nhận được nhưng không muốn quay lại
Vũ Phong và Hàn Minh đều giả ngơ đi ra ngoài. Quyền Tú biết mình là người kì đà cản mũi nhưng làm sao cô có thể bỏ qua những cơ hội người thật việc thật như thế này. Mai mốt cô sẽ kiếm chế và bật chế độ "tàng hình"
- Sao ta lại ở phòng ngươi?? - Vũ Phong bị đẩy về phòng hắn liền quay người lại và hỏi ngay
- Không lẽ muốn ở phòng em gái tôi!! - Hàn Minh ngồi vào bàn làm việc rồi nhướn mày
- A..Không..Không… - Vũ Phong nhanh chóng lắc đầu rồi ngồi ngoan ngoãn trên giường
Hàn Minh quay lại với sổ sách bề bộn. Vũ Phóng lén nhìn anh, lúc anh tập trung vào công việc nhìn thật hấp dẫn… Nghĩ tới đây thì cậu quay đi chỗ khác, đối với một đấng nam nhi như cậu đây mà có suy nghĩ đó thì quả là kì quặc, không thể chấp nhận được nhưng cậu vẫn có cảm giác anh rất quen thuộc với mình
Đồng hồ điểm 9 giờ tối. Hàn Minh tắt máy rồi ưỡn vai đầy mệt mỏi
- Xong việc rồi…
Quay sang chiếc giường kia thì thấy Vũ Phong gật gù, cậu không kiểm soát được đôi mắt đang díu lại nữa. đến khi mà Hàn Minh vang lên tiếng nói thì cậu chợt giật mình
- Kéo ghế lại đây… Tôi chỉ cậu chơi trò này - Hàn Minh vẫy tay và chỉ vào cái ghế gần giường
Vũ Phong liền kéo ghế ngồi cạnh Hàn Minh. Anh cười rồi mở 1một trò chơi mà hai người có thể chơi, anh chỉ từng chút một, thử vài lần thì Vũ Phong thành thục các nút bấm. Vũ Phong vì quá hiền nên bị xả súng vào mặt, không biết né vào đâu nên nhân vật của cậu bị tử trận liên tục với độ độc ác của anh
- Xí.. Đồ ác độc… Ta không thèm chơi nữa - Vũ Phong thấy nhân vật của mình bét nhè nên phủi mông lên giường nằm
Anh cũng cất máy tính rồi lên giường ngủ một giấc thật ngon. Khuôn mặt anh vẫn còn hiện lên nụ cười thoải mái, không âu lo