Quay Lại Nhìn Tôi Cười

Chương 12



-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-

An Lan đi tới thành phố của Lý Khách, đó là một thành phố nhị tuyến vì khai thác quặng quá mức nên cực kì tối tăm và u ám. Hắn đặt một phòng ở khách sạn. Chiều đến, hắn dò theo địa chỉ chậm rì rì đi đến nhà Lý Khách.

An Lan đứng dưới lầu nhà Lý Khách đảo qua đảo lại không mục đích, hắn biết Lý Khách ở trong khu này nhưng lại không biết cụ thể là nhà nào. Cả tiểu khu yên ắng lạnh lẽo, đôi lúc lại có vài cơn gió lạnh thổi qua những tán cây phát ra âm thanh xào xạc.

Mặc kệ thế nào, đây tuyệt đối không phải là dáng vẻ náo nhiệt của nhà sắp có tiệc mừng.

An Lan bỗng nhiên nhận ra, có thể hắn đã hiểu lầm Lý Khách. Có lẽ anh thật sự chỉ về để thăm cha mẹ và bạn bè chứ không phải về lén lút kết hôn. Nghĩ đến đây, An Lan mừng thầm trong lòng, khóe miệng cũng không nhịn được giương lên.

Sắc trời dần tồi, An Lan đang định về khách sạn thì thấy hai người đang đi tới.

“Đây không phải là An Lan sao?” Bác gái cực kì vui vẻ bước tới: “Cháu đến tìm Khách Khách phải không? Mau lên lầu đi.”

An Lan nhớ ra đây là cha mẹ Lý Khách, hắn hơi do dự, đáng ra mình không nên xuất hiện lộ liễu như vậy. Nhưng cha mẹ Lý cực kì nhiệt tình đưa hắn lên lầu, lại còn nói: “Khách Khách cũng thật là, biết cháu không biết đường lại không chịu ra đón.”

“Là cháu đi công tác ngang qua đây nên muốn đến gặp anh ấy một lát thôi.” An Lan giải thích.

Vào đến nhà, bác trai bác gái vội vàng đi lấy nước có ga. An Lan nhìn quanh bốn phía, phòng ốc cực kì sạch sẽ, đến cả giấy đỏ cũng không dán. Có thể thấy Lý Khách thật sự không có kết hôn. Hắn thở phào nhẹ nhõm, tự mình xốc dậy tinh thần, hỏi: “Lý Khách không có nhà ạ?”

“Nó à, đi chơi rồi.” Mẹ Lý cười nói: “Sắp kết hôn ấy mà! Hai người cũng nên ra ngoài chơi vài ngày.”

An Lan như bị tát một bạt tai, cả mặt hắn trở nên tê cứng.

“Đến tối chắc chắn nó sẽ về ăn cơm.” Cha Lý cười nói: “Nhà tân hôn của bọn nó cũng nằm trong tiểu khu, ở tòa nhà bên cạnh ấy. Người trẻ tuổi thích lười biếng lắm nên thỉnh thoảng bọn nó cũng có thể qua đây ăn cơm.”

“Khách Khách mà không sang thì hai bác bên này sẽ váng vẻ và hiu quanh lắm.” Nói xong mẹ Lý chợt nhớ: “Ông nó à, ông vào trong lấy bánh kẹo cưới ra đây đi.”

Một hộp bánh kẹo cưới được đóng gói tinh xảo đặt trước mắt An Lan, hắn đờ đẫn cầm một thanh cholotate, xé mở vỏ kẹo bỏ vào miệng, đắng đến mức hắn xém chút nữa đã phun ra.

“Ngày mai hôn lễ sẽ được tổ chức ở khách sạn Đông Phố, đến lúc đó cháu nhất định phải tới nha……”

Cha mẹ Lý nói rất nhiều nhưng An Lan chỉ cảm giác được đầu óc mình trở nên hỗn độn và rối loạn như bị bao lại bởi một đống giấy gói, hoàn toàn không nghe thấy gì. Hắn muốn chào ra về nhưng bị cha mẹ Lý cản lại, họ nhiệt tình giữ hắn lại ăn cơm. Mẹ Lý còn gọi điện thoại cho Lý Khách nói anh ta biết An Lan đến.

Lý Khách ở đầu dây bên kia vừa nghe được những lời bà nói lập tức tắt điện thoại. Cha mẹ Lý hơi xấu hổ nhìn hắn, An Lan nhân cơ hội tìm cách chào ra về, vừa mới ra tới cổng tiểu khu thì bắt gặp một người khác đang đi tới, anh ta chạy thật nhanh đến ôm chầm lấy hắn.

“Sao em lại tới đây?” Giọng Lý Khách rất kích động.

An Lan đẩy anh ta ra, lạnh nhạt nói: “Anh sắp kết hôn mà, một chuyện lớn như thế làm sao tôi có thể không đến?”

Lý Khách đảo mắt nhìn quanh rồi kéo tay An Lan ra ngoài, nói: “Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện, bây giờ em đang ở đâu?”

Hai người đến khách sạn chỗ An Lan ở, vừa vào cửa Lý Khách đã ôm An Lan vào lòng.

“Ngày nào anh cũng nhớ tới em.” Lý Khách thở hổn hển nói, trong giọng nói ẩn ẩn đau đớn và khổ sở.

An Lan đờ đẫn mặc cho anh ta ôm, thật lâu sau Lý Khách mới buông hắn ra, hơn nữa anh ta còn nhận ra sự lạnh lẽo trên mặt An Lan.

“Xin lỗi em, anh thật sự phải kết hôn.” Lý Khách kéo An Lan ngồi xuống, dịu giọng nói: “Có phải em đau lòng lắm không?”

(Ma: Hỏi câu ngu chưa từng thấy ==”)

An Lan cúi đầu, chắc vì kết quả này đã nằm trong dự đoán của mình hắn cũng không quá đau lòng. Chỉ là, hắn rất mất mát, rất thất vọng.

“Em đừng buồn, dù anh có kết hôn thì quan hệ của chúng ta cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Cô ấy là giáo viên địa phương còn anh phải ra ngoài làm việc nên anh và cố ấy không thường ở cùng nhau.” Lý Khách nói xong cũng tự nhận ra những lời vừa rồi có bao nhiêu xấu xa, anh ta ngượng ngùng câm miệng.

( Ma: Vâng, tiện nam là từ đây mà ra ==” ; Yue: Chơi dì kì dậy 3 =]]]z)

“Lý Khách, sau khi quay về tôi sẽ dọn đi.” An Lan thở dài nằm ngửa ra giường, nhỏ giọng nói: “Anh không kết hôn, chúng ta ở cùng nhau bao lâu cũng không thành vấn đề. Nhưng anh đã kết hôn, chuyện này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

“Không phải!” Lý Khách vội vàng giải thích: “Cô gái đó là do cha mẹ giới thiệu, bọn họ rất thích cô ấy nên mới tự quyết định. An Lan, không phải em không biết nhà anh rất truyền thống.”

“Cô gái kia có biết anh là đồng chí (gay) không?” An Lan đột ngột hỏi.

“Chắc là không biết đâu.” Lý Khách nói.

An Lan nhìn trần nhà suy nghĩ một lát. Trước kia hắn biết Lý Khách làm việc có phần hấp tấp, giống một đứa nhỏ chỉ cao lên mà không trưởng thành, bây giờ lại phát hiện qua chừng ấy thời gian anh ta vẫn như cũ chẳng có gì thay đổi.

An Lan nhìn sườn mặt Lý Khách, giọng hắn rất nhẹ nhưng cũng rất nghiêm túc: “Vậy bây giờ anh phải đưa ra một quyết định. Hoặc là giấu diếm cô ta cả đời, làm một người chồng tốt. Hoặc là ngả bài với cô ta, cô ta có thể chấp nhận thì các người có thể tiếp tục kết hôn trên danh nghĩa, nếu không thì chia tay.”

Lý Khách lắc đầu: “Vẫn chưa đến mức đó đâu!”

“Sớm hay muộn gì rồi cũng sẽ có một ngày đó!”

“Đến lúc đó lại tính đi.” Lý Khách mất kiên nhẫn nói.

An Lan bất đắc dĩ đứng lên đi qua đi lại vài bước, hắn rất muốn nói: Đợi đến lúc đó thì anh đã thân bại danh liệt rồi.

Nhưng hắn hiểu rất rõ Lý Khách là một người cực kì ngoan cố, nếu không đi đến ngõ cụt anh ta sẽ không bao giờ chịu quay đầu. An Lan mở TV nằm trên sô pha xem mà lòng không yên. Lý Khách chơi xấu ăn vạ ở đây không chịu đi, hắn cũng không thể đuổi anh ta đi được.

“Ngày mai em có đến tham gia hôn lễ của anh không?” Lý Khách ngồi trên giường nhỏ giọng hỏi.

An Lan chậm rãi gật đầu.

“Tối nay anh có thể ở lại đây không?” Lý Khách bất an hỏi.

An Lan kinh ngạc quay đầu nhìn anh ta, một lúc sau, hắn bất đắc dĩ nói: “Anh đừng không biết điều như vậy, quay về với cô dâu mới của anh đi.”

Lý Khách ngơ ngác ngồi một lúc, anh ta đột ngột dán tới ôm lấy An Lan từ phía sau, hai má di chuyển đến sau cổ hắn cọ cọ như một con chó nhỏ.

An Lan muốn đẩy anh ta ra nhưng hắn đột nhiên phát hiện sau cổ hơi lạnh, hình như là nước. Hắn biết, Lý Khách phía sau đang khóc.

Lý Khách vòng tay lên ngực An Lan, đầu ngón tay anh bấu rất chặt, gần như muốn bóp gãy xương sườn hắn.

“Tim của em thật lạnh.” Thanh âm Lý Khách trầm thấp và khàn khàn.

An Lan đau xót, hắn nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ tôi không khổ sở sao?” Chỉ là tôi đã quen rồi thôi.

~Hết chương 12~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.