Quay Lại Nhìn Tôi Cười

Chương 34



=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=

=Beta: Yue Yue=

Bình thường trong công việc, An Lan và Cố Thần vẫn duy trì quan hệ cấp trên cấp dưới xa cách. Hiếm khi gặp nhau được một lần, cũng rất ít nói chuyện. Từ lần cãi nhau nho nhỏ hôm trước, số lần họ gặp nhau lại càng thiếu.

Giữa trưa hôm nay, vừa ăn trưa xong, nhóm nhân viên nằm ngủ gà ngủ gật hay chơi trò chơi trên bàn làm việc. An Lan nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên mượn mấy quyển tạp chí thời trang từ chỗ Ngải Lệ, ngồi xem một mình ở bàn làm việc.

Cái gọi là tạp chí thời trang, nói là tạp chí khiêu dâm cũng không sai. Một xấp giấy thật dày, in hình các dạng mỹ nam Âu Mỹ, hầu hết là mặc đồ lót bó gợi cảm, số ít khác nằm hẳn ra luôn, chỉ cong chân che đi bộ phận ngay giữa.

ét về góc độ quan sát hay góc độ nghệ thuật những tấm hình đó đều rất đẹp. An Lan nhăn mặt, nhìn đến tấm nào cũng thấy bóng dáng Cố Thần.

Cửa nhẹ nhàng phát ra tiếng vang, Cố Thần bước vào. An Lan thấy anh, im lặng kéo rèm cửa sổ lại, sau đó mới nở một nụ cười hời hợt: “Đến rồi?”

Cố Thần thấy hắn cười nhạt, anh cũng đành phải đáp lại một nụ cười gượng gạo.

“Ngồi đi.” An Lan tiếp tục cúi đầu lật tạp chí.

Thấy hắn chẳng thèm để ý tới mình, anh buộc lòng phải sử dụng đến sự thông minh trời cho, núi không đến gần ta, vậy thì ta phải đến chỗ núi. Cố Thần đến gần An Lan, xoay người, ghé sát hỏi: “Đang bận à?”

Anh tưởng An Lan đang làm việc, ai ngờ lại thấy được một cái đũng quần của đàn ông. Anh không thể giữ nụ cười thân thiện của mình lại nữa, khẽ hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

“Tạp chí.” An Lan dứt lời, đẩy Cố Thần: “Anh đi kéo một cái ghế lại đây, chúng ta cùng xem.”

“Tôi xem thứ này làm gì!” Cố Thần muốn bùng nổ.

An Lan làm theo nguyên tắc thứ gì tốt thì phải chia sẽ với nhau, không ngờ lại chọc Cố Thần nổi giận. Hắn tròn mắt nhìn anh, hơi xấu hổ rồi lại bừng tỉnh ‘à’ một tiếng, loạt xoạt lật mấy chục trang giấy, dừng lại ở hình của một cậu thanh niên xinh xắn.

“Anh thích dạng này đúng không?” An Lan chọc.

Trên đầu Cố Thần có luồng khí đen lơ lửng, mất kiên nhẫn quăng tạp chí qua một bên, giọng không mấy thân thiện: “Tôi nói là tôi không thích xem.”

An Lan hơi hoang mang, đan hai tay lại kê cằm, nhìn Cố Thần như đang suy nghĩ cái gì đó, chậm rãi nói: “Đó là những người mẫu nam hàng đầu.”

“Một đám đàn ông, cứng như đá, có gì hay mà xem.” Cố Thần vẫn rất tức giận.

Lúc này An Lan thật sự rất khó hiểu, hắn nghiền ngẫm câu Cố Thần vừa nói, nhìn anh: “Cố tổng, anh không thích con trai à?”

“Không thích.” Cố Thần trả lời rất nhanh rất gọn rất lẹ.

An Lan im lặng cúi đầu suy nghĩ. Một lát sau, hắn ngập ngừng, vẻ mặt nghiêm trọng: “Cố tổng, hình như giữa chúng ta có chút hiểu lầm.” Hắn chỉ đầu ngón tay vào ngực mình: “Em là đàn ông đấy.”

“Tôi biết.” Cố Thần nói: “Tôi có xem lý lịch của em. Lần trước trong khách sạn, tôi cũng có quan sát cơ thể em.”

Cố Thần ngồi trên chiếc sô pha cách đây không xa, duỗi tay, thở dài, lên tiếng: “Dù sao người tôi thích chính là em. Lần đầu tiên nhìn thấy em đã thích. Không có nghĩ đến giới thích của em.”

An Lan cảm thấy rất kỳ quái, không nhịn được cười lên: “Vừa gặp đã yêu.”

Cố Thần nghiêm túc gật đầu: “Vừa gặp tôi đã yêu em rồi.”

Lúc tan làm, An Lan ngồi ngoài cửa, thấy Cố Thần rời khỏi phòng làm việc, hắn nhanh chóng thu gom đồ đạc theo sau. Hai người đi đến bãi đỗ xe mới gặp nhau.

Mắt Cố Thần nhìn thẳng về phía trước, khóe miệng lại cong thành nụ cười.

Bọn họ ăn một bữa cơm ở ngoài, lúc về đến nhà trời đã tối đen. Vì trời vừa đổ mưa, mặt cỏ rất nhiều bùn, không ai đi hóng mát. Nhưng sâu trong bụi cỏ lại có một cái bóng màu đen nằm bò trên đất, mới đầu hắn còn tưởng là chó con, đến gần, mới phát hiện đó là một cậu trai.

Cậu ta mang dép nhựa mặc áo mưa, ngồi xổm trong bụi cỏ lấy xẻng nghịch phá mặt cỏ, bên cạnh có một cái thùng nhựa. Nếu là một người bình thường, chắc sẽ không hấp dẫn quá nhiều sự chú ý. Nhưng bóng lưng người con trai này rất mê người, đôi vai gầy yếu, sóng lưng mềm mại, tạo cho người ta cảm giác của một người đẹp phương bắc, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

An Lan dừng bước, giẫm cỏ đi qua. Cậu ta nghe thấy tiếng bước chân, lập tức quay đầu lại, gương mặt kia thật sự rất đẹp, là một mỹ nhân.

Trong thùng ngựa có mấy con giun đang lắc lư, trông rất đáng sợ.

“Xin chào, tôi là người trong tòa nhà này, cậu đang làm gì vậy?” An Lan mỉm cười hỏi, hắn trông thấy người đẹp, hồn phách lên mây.

Mỹ nhân không hề đề phòng, đôi mắt bồ câu đen nhánh xinh đẹp ngước lên, giọng nói mềm mại như hoa bật ra từ môi cậu: “Em muốn đào giun đi câu cá.”

Trông mỹ nhân khoảng hơn hai mươi tuổi, lúc nói chuyện lại như đứa trẻ mười mấy tuổi. An Lan thấy thú vị, nói: “Cậu muốn câu cá thì có thể đi mua mồi câu mà. Mấy con giun này rất bẩn.”

Mỹ nhân thả xẻng xuống, thở dài như ông cụ non: “Ai lại không biết, nhưng em không có tiền, không mua mồi câu được.”

An Lan dở khóc dở cười.

“Thật ra em có kiếm tiền. nhưng tiền của em đã bị ba ba lấy đi.” Mỹ nhân nói tới đây, những ngón tay nhỏ dính đầy đấy nắm chặt, vừa tức vừa bất đắc dĩ: “Ai da, người lớn tuổi nên tính tình cũng dở dở ương ương. Phận làm con cái như em, đành phải mặc ông ấy.”

Cậu ta đang nói thì một chiếc xe thể thao màu đen dừng lại cạnh bãi cỏ. Xe vừa dừng lại, một người đàn ông đứng tuổi cao ráo bước ra, hung hăng mắng: “Hạ Ấu Lộc! Con cút về đây cho ta.”

Mỹ nhân buồn bã đứng lên, phủi tay, không nói tiếng nào như một đứa trẻ làm chuyện gì sai. Người kia băng qua mặt cỏ, không để ý tới An Lan, nắm tay mỹ nhân quay về xe. Mỹ nhân vùng vẫy muốn xách thùng nhựa: “Giun của con.”

Người kia dứt khoát ẵm cậu ta lên, nhét vào xe, miệng thì trách móc: “Con đủ rồi đó, lại còn chơi cái thứ này nữa!” Mỹ nhân nổi giận quơ tay quơ chân, lớn tiếng nói: “Hạ Dã là tên đáng ghét.” Người kia giơ tay lên, mỹ nhân lập tức sửa lại: “Ba ba……” Hắn đóng cửa lại, lái xe đi.

An Lan trợn mắt há miệng nhìn màn kịch trước mắt, cảm thấy não không đủ dùng. Chuyện này là sao đây. Hắn lướt qua bên kia bãi cỏ, Cố Thần vẫn đang đứng chờ, điều này làm An Lan hơi bất ngờ, hắn nghĩ với cái tính của anh đáng ra đã lên lầu trước không thèm đợi mình.

“Lúc nãy cậu nhóc kia nói gì vậy?” Cố Thần nói.

“Là mấy lời linh tinh của trẻ con ấy mà.” An Lan suy nghĩ, hắn chợt hiểu ra, có lẽ mỹ nhân là tình nhân mà người đàn ông kia nuôi, vì hai người chỉ hơn kém nhau cao lắm là năm, sáu tuổi, thật sự không giống cha con.

Một lát sau An Lan mới nhớ ra, hỏi Cố Thần: “Sao anh lại hỏi về cậu ta, anh quen à?”

“Không quen.” Cố Thần nói: “Cậu ta là lạ.”

“Có vẻ thần kinh không ổn định lắm, đáng tiếc.”

“Không phải.” Cố Thần nói: “Bên trong cậu ta không giống với vẻ ngoài mà chúng ta trông thấy.” Anh suy nghĩ một lát, cuối cùng chỉ nói được một câu: “Dù sao cậu ta cũng rất lạ.”

Bọn họ không nhìn thấy, trên mui xe của hai cha con mỹ nhân, có một tử thần mặc đồ đen nằm đó.

Ánh mắt tử thần xuyên qua mui xe, nhìn chằm chằm hai má mỹ nhân. Chủ của gương mặt kia đã chết đi từ lâu rồi, vậy mà hồn phách của tên ranh con mười mấy tuổi kia lại gian trá chiếm lấy cơ thể này. Linh hồn đứa trẻ này, có thể nói là trăm năm khó gặp, hai lần bị giết là hai lần rời khỏi cơ thể, chiếm lấy cơ thể của một người khác.

Loại linh hồn này rất đáng ghét, làm rối loạn nghiêm trọng đến công việc của tử thần. Tử thần nào trông thấy loại linh hồn này là giết hết không cần lý do.

Tử thần đưa lưỡi hái lại gần trán mỹ nhân, muốn lấy đi hồn phách cậu ta, nhưng vẫn thất bại, như cũ. Xem ra linh hồn mỹ nhân rất thích hợp với cơ thể này. Tử thần hết cách, không thể làm trái đạo đức nghề nghiệp giết chết cậu ta được. Quên đi, mặc kệ cậu ta vậy. Từ thần bay đi. Người cầm lái bỗng cảm thấy lo lắng, hắn chỉnh thấp nhiệt độ, vươn một tay vuốt tóc mỹ nhân: “Bảo bối, có lạnh không?” Hai vai mỹ nhân run run, nước mắt chảy dài mở to mắt trừng hắn, vẫn còn giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.