Quay Lại Nhìn Tôi Cười

Chương 45



Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=

Đông đi xuân đến, nháy mắt mà một năm đã trôi qua. Một buổi trưa cuối xuân đầu hạ, An Lan tỉnh dậy từ giấc ngủ say. Tay hắn vẫn còn cầm điều khiển nhưng TV đã tối đen. An Lan ngồi dậy lau nước miếng, liếc sang phòng Kiều Kiều. Cửa phòng mở toang, có lẽ cậu đã đến tiệm.

Không biết do thời tiết hay gì mà càng ngày tình trạng giấc của An Lan càng kém, tối nào cũng phải nhờ đến thuốc mới ngủ được vài tiếng đồng hồ. Ban ngày thì chẳng cần biết thời gian là gì, cứ bạ đâu ngủ đó.

Nhìn thì thấy cuộc sống của hắn thống nhất theo một quy luật nhất định nhưng nó lại ẩn chứa những chua xót, đau khổ và gấp gáp không nói nên lời. Trông hắn với Kiều Kiều vẫn sống rất yên ổn nhưng trong lòng họ đang chịu dày vò. Dường như họ không thể bàn chuyện tình cảm với ai một cách bình thường được nữa, vậy nên cả hai cùng thống nhất sẽ im lặng chờ đợi, chỉ là không ai nói rõ được mình đang chờ cái gì.

An Lan dụi mắt đi chân trần vào nhà vệ sinh. Lúc rửa mặt, hắn trong thấy một vết bẩn màu tím dưới đáy bồn tắm. Màu sắc này rất sáng rất đẹp, nó không giống một thứ nên có trong nhà của hai con người độc thân. An Lan khoác tay lên thành bồn quan sát một hồi vẫn không biết nó là gì. Hắn nghĩ tới một thứ chẳng liên quan gì mấy…… Phấn mắt.

Nhưng suy nghĩ này quá buồn cười vì cả hắn lẫn Kiều Kiều đều không có sở thích trang điểm nên không thể dùng tới thứ này. An Lan không đoán ra, hắn cũng không định tốn thời gian để nghĩ. Rửa mặt xong, hắn ra ban công lấy quần áo vào thay, định sẽ đến tiệm một chuyến khi trời gần tối.

Một năm bốn mùa, lúc nào việc buôn bán của tiệm lẩu cũng náo nhiệt. Khi An Lan lái xe đến tiệm, hắn vẫn không tìm thấy chỗ đỗ xe như thường lệ. Lượn quanh một vòng, cuối cùng hắn phải đỗ xe dưới hầm của một siêu thị. Ra khỏi bãi đỗ, người bên ngoài đông như kiến. Mặt trời chiều dần lặn xuống sau những tòa nhà cao tầng, trong không khí tràn ngập hương vị bỏng ngô.

An Lan đứng trên vạch dành cho người đi bộ đợi đèn xanh. Hai bên đường là những con người xa lạ hối hả ngược xuôi. Mắt An Lan lướt sang phía đối diện, người hắn chợt cứng đờ, tâm trạng tĩnh lặng bỗng có ngàn vạn đóa hoa nở rộ bay phấp phới.

Cố Thần lẳng lặng đứng ở phía đối diện, anh nghiêng mặt nhìn về phía chiếc xe đang phóng nhanh.

Mặt anh hơi gầy nhưng nó lại được nhuộm lên sắc lúa mạch khỏe khoắn. Vẫn là ánh mắt lạnh lùng, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng và khuôn cằm vuông vức ấy. Một chiếc xe hơi chạy lướt qua rất nhanh, cơn gió nhẹ đã thổi bay góc áo khoác xám anh mặc để lộ ra chiếc thắt lưng đen.

Tất cả giống hệt lần gặp mặt đầu tiên, An Lan ngơ ngác đứng đó, khóe miệng hắn cong lên nhưng đôi mắt lại ướt đẫm.

Đèn tín hiệu chuyển màu, những người đi đường khác đã hối hả đi trước còn hắn vẫn đứng đó nhìn Cố Thần sải bước đến đây.

Cố Thần cầm một cây kem ốc quế, bước chân có vẻ vội vàng nhưng khóe môi anh lại cong lên ý cười yếu ớt. Anh mang theo gió và hơi nóng đi về phía An Lan và rồi lướt qua, đi xa.

An Lan ngơ ngác đứng đó. Hắn xoay lại và trông thấy Cố Thần đang ngồi xổm cạnh một bé gái năm sáu tuổi. Anh đưa cây kem cho bé, hôn má rồi ôm bé lên, tay dẫn theo cô gái bên cạnh, ba người nói nói cười cười đi mất.

Thấy ba người dần xa, An Lan lấy lại tinh thần chạy tới thật nhanh. Hắn cản một nhà ba người lại.

Bốn người cùng đưa mắt nhìn nhau. Lý Thư Vãn nhìn An Lan rồi lại nhìn Cố Thần, còn anh thì chỉ lẳng lặng nhìn An Lan một lát rồi lịch sự hỏi: “Cậu có chuyện gì không?”

Anh ấy không quen mình!

Vui sướng lúc nãy đã hóa thành giá rét và tuyệt vọng trong nháy mắt. Cơ thể An Lan run run, tâm trạng rơi xuống đáy. Hắn tự dặn mình phải bình tĩnh kiềm chế lại nhưng nước mắt cứ tuôn trào.

“Anh từ Đức về rồi à?” An Lan dụi mắt, cố bình tĩnh lại.

Cố Thần bừng tỉnh, anh bước tới hỏi: “Cậu là bạn của tôi ở đây phải không?” Anh ngại ngùng chỉ vào đầu mình nói: “Tôi bị thương ở đây nên không thể nhớ được những chuyện đã xảy ra ở Trung Quốc.”

Mắt của người đứng trước mặt đỏ bừng, có vẻ như hắn đang cố nén khóc. Cố Thần hơi xúc động, chắc hẳn lúc trước quan hệ của anh với người này rất tốt.

Lý Thư Vãn ôm con vào lòng, cô vẫn nói bằng tiếng Đức: “Đây là đồng nghiệp kiêm cấp dưới của anh trước kia.”

An Lan ngẩng mặt lên nở nụ cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng tôi đã từ chức rồi.” Hắn giơ tay chỉ đại một ngã tư đường phía trước, vội vàng nói: “Bây giờ tôi đang kinh doanh một nhà hàng, Cố tổng có rảnh thì nhớ đến ủng hộ nha.”

Lúc nói đến đây, ánh mắt hắn không nhìn Cố Thần mà chỉ hoảng loạn nhìn xuống mặt đất. Sau đó, hắn khoát tay chạy trối chết cứ như một tên trộm hay tội phạm trốn trại gì đó.

Trong tiệm toàn người là người, Kiều Kiều mặc áo sơ mi trắng gile đen đứng trước quầy nở nụ cười nghề nghiệp: “Chào ông chủ.”

Đầu An Lan cứ ong ong, hắn không thể nghe thấy gì. An Lan nhấc chân lên lầu, đi đến một căn phòng nhỏ hẹp trong góc, mở cửa bước vào. Không gian bên trong rất nhỏ hẹp, trừ bàn làm việc ra những nơi khác chất đống tờ rơi quảng cáo và sổ sách linh tinh.

An Lan trông thấy chiếc ghế da, hắn vươn tay vịn bàn định ngồi xuống nhưng ngón tay lại không có sức, mất đi chỗ dựa khiến người hắn lảo đảo ngã ngồi. Ngồi xong hắn lại không còn sức để dậy nữa.

Kiều Kiều nhận ra sắc mặt An Lan không ổn nhưng đang đứng trước mặt mọi người nên cậu không thể chạy theo được. Một lát sau, chờ đến khi khách trong tiệm vơi bớt Kiều Kiều mới né tránh ánh mắt mọi người để lên lầu, đứng trước cửa văn phòng.

Bình thường tính tình An Lan rất tốt, nhưng những lúc không tốt thì hơi bất thường. Kiều Kiều đứng đó chần chừ không dám vào. Cậu vòng ra trước kính thủy tinh, cách một lớp thủy tinh mờ, cậu thấy một cục đen thui đang ngồi trên sàn nhà.

Kiều Kiều gập ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên kính thủy tinh, khẽ nói: “Ông chủ à, anh có đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm đi.”

Sau khi cậu hỏi, trong phòng có phản ứng, đống đen thui đứng lên khỏi mặt đất hóa thành một bóng người cao gầy. Chiếc bóng lượn một vòng quanh phòng rồi xoay người, cầm ghế lên đập mạnh xuống bàn.

Văn phòng phát ra tiếng vang long trời lở đất, Kiều Kiều run lên theo bản năng. Âm thanh đó như một phần mở màn, tiếp đó cả căn phòng không ngừng vang đến tiếng đập phá dữ dội làm cả sàn nhà rung chuyển.

Đám nhân viên chạy lên tìm hiểu đã bị Kiều Kiều đuổi xuống, cậu lấy ghế sang lẳng lặng ngồi nghe những âm thanh như bão tố bên trong.

Mười lăm phút sau, có lẽ đã không còn gì để đập, để quăng nữa nên cuối cùng căn phòng cũng yên tĩnh lại.

Kiều Kiều nghĩ đập lâu vậy chắc tay hắn hết sức rồi nên nếu cậu xông bừa vào chắc cũng không bị đánh, thế là một khe hở nhỏ đủ để xem tình trạng bên trong được mở ra. Vật dụng cứ như bị xe cán đường chạy qua, tất cả đã biến thành những miếng gỗ mỏng manh nằm rải rác đầy đất.

An Lan ngồi giữa đống vụn gỗ, tay hắn đỏ bừng, đầu ngón tay nhỏ máu tí tách nhưng ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, không thể tìm ra chút dấu hiệu nổi điên nào.

Kiều Kiều ngồi nhìn một lát, cậu biết mình ăn nói vụng về, không biết nói mấy câu ấm lòng nên dứt khoát ngậm miệng. Cậu mò tìm được một miếng băng dán vẫn còn sạch nên kéo ngón tay An Lan qua tìm vết thương băng lại.

An Lan vẫn bình tĩnh mặc cho cậu xử lý. Bỗng, tay hắn siết chặt lấy cổ tay Kiều Kiều, đứng dậy. Hắn bước qua bước lại lên vụn gỗ rồi lại nhẹ nhàng thở dài: “Anh ấy nợ tôi.”

An Lan không ngờ Cố Thần lấy lại được trí nhớ cũ lại quên mất mình. Điều này khiến lòng hắn như tro tàn. Thật ra từ đầu hắn đã xem Cố Thần là Thần Dạ để yêu, đến khi hắn không phân biệt được mình yêu người nào nhiều hơn thì An Kỳ lại nhảy ra nói tình yêu của Cố Thần dành cho hắn chỉ là một trò đùa.

Thay vì nói đó là một trò đùa thì nên nói đó là một món quà dành cho An Lan. Món quà này làm hắn nhận ra trừ Thần Dạ, thế giới này vẫn còn người đáng để yêu. Nhưng nếu món quà này đã được tặng cho mình thì tại sao lại mang anh đi mất?

Lúc đi Cố Thần từng nói rằng không cần biết xảy ra chuyện gì tôi vẫn sẽ yêu em.

Bây giờ có lẽ anh đã quên mất những lời này.

An Lan hồn bay phách lạc trốn trong phòng hai ngày, người trong tiệm lẩu cứ chạy lên chạy xuống liên lạc với thợ điện và thợ mộc để sửa lại cái phòng rách nát của ông chủ.

Sang ngày thứ ba, An Lan uể oải đến tiệm. Chạy bàn nào thấy hắn cũng lẫn mất tăm, chỉ có Kiều Kiều không sợ chết chạy đến chỗ hắn. Hai người ngồi trên ghế cao sau quầy, mặt bàn để sẵn hạt dưa. Kiều Kiều vừa cắn hạt dưa vừa khuyên bảo: “Không cần phải vậy, trên đời đầy rẫy đàn ông, không đáng để anh phải thắt cổ trên một thân cây.”

An Lan cúi đầu nhìn mặt đất không nói gì.

Đúng lúc này, một chạy bàn lớn gan chạy tới, dè dặt báo lại: “Anh An, hai ngày trước có một người đàn ông tới ăn cơm đã hỏi anh có ở đây không.”

“Tên gì?” An Lan yếu ớt nói.

“Em quên hỏi rồi.” Chạy bàn vò tóc, cậu đột nhiên chỉ vào chiếc xe dừng bên ngoài nói: “Là người đó đó.”

An Lan chuyển tầm mắt ra ngoài tiệm, chiếc xe tối màu đang dừng đó, cửa xe được mở ra, một người đàn ông cao to đeo kính râm bước xuống, ‘rầm’ đóng cửa xe lại.

Kiều Kiều suýt trượt khỏi ghế, lắp bắp nói: “Trời ạ, đẹp trai quá.” Cậu nhìn cậu trai chạy bàn hỏi: “Cậu chắc chắn anh ta đến để tìm ông chủ hả? Không hỏi gì đến tôi à?”

Chạy bàn lắc đầu, thấy vẻ mặt ông chủ sai sai, cậu ta vọt đi mất.

Cố Thần vừa đi vừa cất chìa khóa xe vào túi. Anh tháo kính, đẩy cửa thủy tinh ra, vừa liếc mắt đã trông thấy An Lan, mỉm cười nói: “An Lan.”

Hắn trượt xuống ghế bình tĩnh đáp lời nhưng ánh mắt chỉ lướt qua người anh một lần, chẳng dám nhìn lâu vì càng nhìn càng đau lòng.

Cố Thần tìm hắn có việc thật, tuy Kiều Kiều háo sắc nhưng cậu không dám công khai làm bóng đèn nên bỏ hạt dưa vào túi rồi lưu luyến bỏ đi.

Trong tiệm có nhiều người tới tới lui lui nên An Lan miễn cưỡng đứng dậy leo lên lầu, hắn nói: “Lên phòng làm việc của em rồi nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.