Mạc Thiến viết xong kịch bản thì vừa hết tháng 12, chậm hơn vài ngày so với dự tính ban đầu. Nhưng vẫn không làm chậm hạn nộp là mấy. Hơn nữa, kịch bản đã có phần khung xương, chỉ cần thay đổi một số tình tiết để nội dung thêm chặt chẽ là có thể giao cho phó biên kịch.
Mạc Thiến làm việc rất thuận lợi, mà thầy Ngô còn lo cô sẽ gặp rắc rối, còn chạy đến công ty điện ảnh và truyền thông một chuyến.
Trong lúc ông đến đấy, công ty điện ảnh đang cố gắng liên hệ diễn viên, hỏi thăm lịch trình của họ để xếp thời gian. Nhìn thấy thầy Ngô đến hoan nghênh rất nồng nhiệt, vì ông trong giới làm biên kịch đã lâu, thường xuyên đề cử những kịch bản rất tốt, nên họ muốn giữ quan hệ lâu dài.
"Kịch bản của học trò tôi được không?"
Thầy Ngô rất quan tâm đến việc này, dù sao kịch bản là tự mình đề cử. Với cả Mạc Thiến tuổi còn nhỏ, ông sợ sẽ có rắc rối gì đó, người lớn tuổi đều như vậy, làm điều gì cũng muốn thu xếp chu toàn.
"Tốt lắm"
Nhân viên công tác đặt giấy tờ trên tay xuống, đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, rồi bắt đầu nhận xét.
"Ban đầu bên tôi cũng lo lắng cô bé còn nhỏ tuổi, viết kịch bản sẽ gặp gì đó không ổn. Nhưng cô bé đã chỉnh sửa xong rồi, tất cả những đề xuất của bên tôi cũng chỉnh sửa rất tốt. Về sau, càng lúc càng ít lỗi trong kịch bản. Mấy kiến nghị cô bé cũng tham khảo rồi sửa lại, kịch bản ngày càng hoàn chỉnh, mà so với trước kia tốt hơn rất nhiều"
Thầy Ngô nghe xong không nhịn được thở phào nhẹ nhỏm, sau đó nói:
"Lúc tôi thấy kịch bản, cảm giác như tiểu thuyết huyền huyễn, hoặc là như anime vậy. Nhưng càng về sau càng thấy kịch bản này rất chặt chẽ, những tình tiết khai thác đều từ tốn không vội càng, mỗi sự kiện đều có nguyên nhân kết quả. Trước mỗi đoạn cao trào đều có từng bước từng bước đẩy lên, rất ổn"
"Đúng vậy, mà con bé không kiêu ngạo không nóng nảy, cũng có kiên nhẫn rất cao. Câu chuyện và suy nghĩ không tệ, diễn viên tiến cử cũng rất hợp vai. Ngài nhìn xem"
Anh ta nói xong, đưa danh sách tiến cử cho thầy Ngô xem. Thầy Ngô mở ra xong, không nhịn được cảm thấy thú vị. Lúc mấy đứa nhỏ hoặc biên kịch mới, đề cử diễn viên toàn là tiến cử thần tượng của bản thân, mặc kệ họ có hợp vai hay không, diễn tốt hay không tốt. Chỉ cần khuôn mặt đẹp là được.
Nhưng Mạc Thiến đề cử thì không phải vậy, tổ kịch bản xem xong suy nghĩ phân tích xong, trừ tiền chi phí xong bao nhiêu tiền đều bỏ ra đi mời diễn viên cả.
Vì danh sách diễn viên này toàn là người đáng giá để trả tiền đóng phim, kĩ thuật diễn rất tốt, hình tượng hoàn toàn phù hợp với vai trong kịch bản.
Có một số ít diễn viên diễn đệ tử trong phái, có thể đến trường đại học nghệ thuật mời đến vài người.
Ban đầu họ nghĩ rằng, Mạc Thiến tiến cử em trai mình là dựa vào quan hệ muốn nâng đỡ người nhà, nghĩ là khi đó cứ cho cô vai đó là được. Nhưng bây giờ khác, xem ra có chút thực lực rồi.Vì danh sách đề cử cô gửi lên, có thể thấy được sự tỉ mỉ của đứa nhỏ này.
"Về sau còn có biên kịch kiểu này ngài nhớ giới thiệu cho bên tôi nữa nha" Nhân viên công tác nói.
"Tất nhiên rồi, nhưng thật ra định đưa bản kịch bản của Khải Tường..."
Nhân Viên công tác lập tức lắc đầu.
"Kịch bản đó rất tốt, nhưng nó mang sắc thái mới mà xưa nay phim truyền hình chưa có. Những cảnh quay kia dàn dựng hậu trường đều tốn quá nhiều chi phí. Đầu tư lớn như vậy mà người xem ít, như vậy rất khó để quay phim..."
Thầy Ngô nghe xong, thở dài một hơi, tinh thần cũng hơi đi xuống. Thì nghe nhân viên nhắc nhở.
"Hay để anh ta chuyển thể thành điện ảnh đi, chế tác lớn như vậy điện ảnh có thể chịu nổi kinh phí"
"Sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ"
***
Mạc Thiến gửi kịch bản của mình đi, bắt đầu viết lại phần đầu của truyện. Sửa chữa một lần, trau chuốt lại, đọc rất nhiều tác phẩm của đại thần thì cảm thấy ổn thỏa, khi này mới tiếp tục gửi cho biên tập của nhà xuất bản.
Kết quả, hôm sau đã thấy có người thêm bạn với cô, câu đầu tiên là hỏi:
"Trước đây có từng viết văn chưa?"
Cô đáp rất tự nhiên.
"Chưa từng"
"Không có kinh nghiệm viết, vẫn muốn viết thể loại này sao?"
Ban đầu cô cứ nghĩ biên tập thêm cô là duyệt bản thảo rồi chứ. Thấy biên tập nói vậy thì cô ngạc nhiên một chút, vẫn là đáp lại.
"Xem như liều viết thử"
"Loại hình này mới, mấy chương mở đầu tôi còn chưa xem, có thể đưa tình tiết tôi xem trước không? Tôi không có thời gian đọc nhiều chữ vậy"
Ban đầu cô viết tầm 3000 chữ mà thôi, xem cũng không mất quá nhiều thời gian mà. Cô trầm mặc một hồi, vẫn đưa danh sách tình tiết cho bên kia xem, cắt bỏ gần hết đoạn nửa sau.
Sau khi biên tập đọc xong, hỏi tiếp.
"Chưa có kết thúc?"
"Ừ, cái này hơi tế nhị. Sau khi kí kết mới đưa được"
"Cô là người mới, còn sợ người khác đạo văn à? Cô có biết tôi bận rộn thế nào không? Một năm phải xuất bản bao nhiêu quyển sách? Đưa thứ này đến lãng phí thời gian của tôi, giỡn sao?"
Cô xem khung chat xong, yên lặng một hồi. Hiện tại nhà xuất bản toàn những người như vậy sao? Lúc trước biên tập một lần, có đề xuất kiến nghị cho mình, viết rất nghiêm túc. Cũng có đọc phần mở đầu, mới trả lại bản thảo. Tuy rằng cô bị từ chối nhưng tâm phục khẩu phục. Nhưng người biên tập này mới đầu đã ép người như vậy... nên cô đáp trả.
"Vậy xin lỗi rồi, tôi không muốn phiền cô nữa. Tôi đành rút sang nơi khác vậy"
"Cô có ngốc không? Nếu chưa nghĩ kĩ sao lại gửi bản thảo? Lãng phí thời gian của biên tập? Cô biết thời gian của biên tập quý giá ra sao không? Tôi vẫn khuyên cô đừng đi lãng phí thời gian nữa, bản thảo kiểu này chẳng có nơi nào muốn đâu. Mở đầu đã không tốt, về sau càng khó. Từ bỏ đi, cô không thích hợp với con đường này đâu"
Mạc Thiến xem xong, trong phút chốc tức giận muốn điên, lập tức đáp trả.
"Cô xin lỗi đi"
Kết quả có nhắc nhở, cô bị biên tập kéo vào danh sách đen. Cô không còn gì để nói, nhìn màn hình máy tính trợn mắt há hốc nửa ngày, cảm thấy mình được mở mang tầm mắt rồi.
Trước đây cô là ảnh hậu, diễn biết bao nhiêu phim truyền hình, điện ảnh. Nhận liên tiếp mười mấy quảng cáo gương mặt đại diện, cũng không kiêu căng như biên tập này. Cô cảm thấy mình được mở rộng tầm mắt rồi.
Mở hòm thư ra, nhìn qua tên của biên tập kia. Trần Hâm.
Có lẽ vì gặp chuyện kiểu này, tâm trạng cô không tốt. Cô không thèm xem lại đoạn mở đầu, để yên như vậy gửi bản thảo tiếp, nếu thật sự không được chọn, cô liền.... đổi một nơi khác gửi tiếp.
Trong lúc cô đã sớm quên đi việc này, thì có một biên tập thứ ba liên lạc cô, báo với cô là bản thảo của cô đã qua sơ thẩm
Lúc đó cô mới biết bảnthảo có sơ thẩm, nhị thẩm và chung thẩm.
Cô đắc ý tra trên mạng, rất nhiều nhà xuất bản từ sơ thẩm đến chung thẩm mất vài tháng trời. Lúc này Mạc Thiến mới cảm thán, khi thầy Ngô nhận cô, tốc độ cô rất nhanh, kịch bản đã xong, sắp tiến hành khởi quay.
Xuất bản cô không có cửa, chỉ có thể tiếp tục vào biên tập cô quen hơn, tiếp tục chờ đợi.
Vì vậy mỗi ngày đều giống mọi ngày, lâu lâu chọc ghẹo Cố Thù, suy nghĩ một kịch bản mới thì không làm chuyện gì khác nữa, dần dần trở về trạng thái bình thường.
Kịch bản được duyệt sau nửa tháng, công ty điện ảnh và truyền thông đưa tiền cho cô. Mười bốn vạn, trừ thuế thì còn mười hai vạn. Khiến cho cô đau đớn một chút.
Nhưng dù sao vẫn có tiền, cô cuối cùng cũng có nhuận bút đầu tay rồi. Điều này khiến cô cảm thấy rất vui vẻ. Vì vậy bắt đầu ấp ủ đến vùng nông thôn đó mua nhà.
Cô chưa thành niên, không thể mua nhà vì không thể làm giấy tờ được. Mà ra ngoài mua nhà cũng dễ bị người khác nghi ngờ, nên cô nghĩ nên thuyết phục ba mẹ sao cho họ đồng ý với cô mới được, đi mua nhà với cô.
Nhưng đây là chuyện hơi khó khăn.
Nên hôm đó ăn cơm, Mạc Thiến mới bắt đầu nói.
"Mẹ, tiền mẹ nhận được hết rồi?"
Mẹ cô nghe vậy, trầm ổn gật gật đầu, mí mắt không thèm nâng lên tiếp tục ăn cơm. Tưởng rằng Mạc Thiến tính lấy tiền mua quần áo, hay đồ ăn, hoặc đi du lịch vào dịp tết Nguyên Đán. Không nghĩ đến Mạc Thiến định làm chuyện khác.
"Mẹ còn nhớ Bạc Cách bạn con không?"
Mạc Thiến nhắc về Bạc Cách.
"Bạc Cách? Cô bé cao cao phải không?"
"Vâng"
Mạc Thiến đáp.
"Đúng rồi, đó là Bạc Ca của con đó! Anh em tốt"
Mạc Nhan bắt đầu đi theo quấy rối.
"Nhìn con bé cũng được, vóc dáng cũng cao nhưng mà gầy quá. Như bộ xương di động vậy"
Mẹ Mạc nhận xét về Bạc Cách như vậy.
"Bạc Ca giống như nhà mình đó, ăn hoài không mập"
Mạc Nhan bắt đầu nói đỡ cho Bạc Cách. Mạc Thiến hắng giọng một cái, bắt đầu nói chính sự.
"Có lần con nói chuyện với Bạc Cách, nghe nói là nhà cô ấy muốn đầu tư mở một sân golf. Còn nói với con chỗ kia ở nông thông, mua nhà rẻ lắm. Mới có mấy ngàn đã mua được nhà có sân rộng rồi, nếu như mua đất lúc này, sau này giải tỏa mỗi tấc đất sẽ được bồi thường"
Mẹ Mạc là kế toán, thường xuyên đi làm bên ngoài, vừa nghe đã hiểu. Trước kia cũng có nghe nói một số người dân quê nhờ vào đất giải tỏa, trong phút chốc trở thành người giàu có.
Chuyện kiểu đó, mấy năm sau xảy ra thường xuyên. Vì bây giờ chưa có ai nghĩ đến cả. Người trẻ nghĩ về việc kết hôn, tính mua nhà sinh con không có nhà là không được. Vì vậy mới có giải tỏa xây nhà.
Mẹ Mạc suy nghĩ xong thì thương lượng với ba Mạc, định nói là mua trước một căn nhà sau này Mạc Nhan cưới vợ có chỗ ở. Chờ sau hai năm có tiền thì mua đồ cưới cho Mạc Thiến. Họ mua nhà dù sao chẳng mất mát gì, sau này còn có tài sản.
Ba Mạc thì lo mua nhà sớm quá, đến khi Mạc Nhan cưới vợ nhà đã cũ. Khi đó công việc làm có thuận lợi hay không, hay nhà gái chê thì sao? Do đó, do dự mãi không quyết định.
"Bạc Cách trong nhà làm gì vậy? Còn định xây sân golf?"
Mẹ Mạc mới hỏi câu vậy.
" Trung tâm thương mại Hưng Thịnh trong trung tâm thành phố là nhà cô ấy mở, tất cả những người trong thương trường hiện nay đều có họ hàng với cô ấy"
Nói xong, hai người kinh ngạc đến ngây người.
"Thật không vậy? Nhà Bạc Ca giàu vậy sao?"
Mạc Nhan không biết mấy chuyện này, bình thường Bạc Cách toàn dùng đồ của Mạc Thiến, ăn của Mạc Thiến, sách vở gì đó đều là Mạc Thiến mua cho. Cậu cứ nghĩ Bạc Cách là nhà khó khăn chứ, không ngờ nhà cô ấy giàu như vậy?
"Thật mà, nếu không thì sao mỗi lần Bạc Cách bao ăn thì chị không ngại chứ, vì Bạc Cách có để ý chuyện đó đâu"
Mạc Thiến đáp. Mẹ Mạc cũng biết, trong trường có không ít con nhà giàu, con của công nhân viên chức. Khi trước cho Mạc Thiến và Mạc Nhan đi học đó, cũng là nghĩ để hai đứa nhỏ quen bạn sau này có quan hệ cũng tốt.
Chỉ là không ngờ, nhà Bạc Cách lợi hại như vậy thôi.