Quay Lại Tuổi 15

Chương 47: Nụ hôn đầu tiên



Edit: Niệm phu nhân

Beta: Cải Trắng 

Mạc Thiến tự nhiên hơn anh nhiều, đổi một tư thế khác ôm eo anh, khuôn mặt cọ xát vào cần cổ anh. Sau đó khẽ cúi đầu, dùng răng tách cổ áo anh.

Sau đó, đặt lên xương quai xanh của anh một nụ hôn, rồi nhẹ nhàng mân mê.

Cố Thù không dám cử động gì, chỉ có thể lắng nghe xung quanh xem thử có tiếng động gì không, kinh hồn táng đảm.

Hơi đau, đây là cảm giác duy nhất của anh.

Phải một lúc sau, Mạc Thiến buông tay anh, lấy tay áo của mình lau giúp anh chỗ ướt át. Sau đó nhìn xương quai xanh của anh, mỉm cười vừa lòng. Rồi dùng ngón tay chọc chọc lồng ngực anh, nhỏ giọng thì thầm một câu.

"Tôi..."

Anh hơi hoang mang, vẫn đáp lại.

"Ừm"

Mạc Thiến lúc này mới vừa lòng rời đi, đến gần người khác nói chuyện. Lưu Tiếu Tiếu vẫn còn quan tâm Thẩm Thiếu Dĩnh, vài ngày qua biết cô cảm thấy con người anh khá tốt, nên vẫn muốn hỏi thêm vài câu.

Cố Thù đi phía sau, lúc vừa vào trong, ở trên bức tường có mấy vật trang trí, có thể thấy bóng hình mơ hồ của mình thì đến gần soi thử cổ. Chỉ thấy trên xương quai xanh có dấu vết đỏ ửng như dâu tây thì dở khóc dở cười, nhưng không quan tâm mấy. Chỉ chỉnh là cổ áo, che đi dấu vết nọ, rồi đi vào theo cô.

Nếu như nói ban đầu Mạc Thiến với Tô Lương Ngữ là mập mờ không rõ, không xác định rõ tình cảm.

Thì với Mạc Thiến và Cố Thù cũng là mập mờ không rõ, khác là cả hai đều rõ ràng tình cảm của đối phương, chỉ không nói rõ ràng ra mà thôi.

Cố Thù chợt nhận ra, anh và Tô Lương Ngữ không giống nhau. Anh muốn tìm một cơ hội để nói rõ với Mạc Thiến.

Nói với cô, rằng anh thích cô, muốn cùng cô mãi mãi ở chung một chỗ.

Ý nghĩa này cứ dồn ép liên tục, khiến anh khó chịu, hận không thể lập tức, lập tức nói ra.

Trong lúc Mạc Thiến nói chuyện với bạn bè, anh không chen vào nổi. Đoàn người rời nhà Bạc Cách, Mạc Thiến và Mạc Nhan muốn đến tiệm McDonald một chút, hình như là muốn giúp đỡ. Cố Thù cảm thấy không thể đến nhà người ta để tỏ tình được, vì vậy đành từ bỏ.

Tin nhắn được không? Không được đâu, vậy thì không biết được phản ứng của cô.

Gọi điện nói? Không được nốt, không thể thấy được biểu tình của Mạc Thiến lúc đó.

Khi tỏ tình, tốt nhất là nhìn thấy được đối phương phản ứng như thế nào mới là tốt nhất.

Do đó, Cố Thù lại rối rắm rồi.

***

Ngày hai mươi tháng một, hội học sinh yêu cầu thành viên đến trường giúp giáo viên thống kê thành tích cuối kì, dán lên bảng và thanh lí một số dụng cụ giảng dạy gì đó.

Một ngày này, Mạc Thiến và Cố Thù đều lên trường, ngoài ra Lưu Tiếu Tiếu cũng đi.

Cố Thù là chủ tịch hội học sinh cấp hai, vì vậy luôn luôn rất bận rộn chuyện của cấp hai. Hai người nhìn nhau một cái xem như đã gặp, rồi mỗi người đều bận việc riêng của người nấy.

Trong bảng xếp hạng thành tích, cô tụt xuống thứ hai, Tô Lương Ngữ thứ sáu, không biết có phải do chuyện của cô ảnh hưởng đến Tô Lương Ngữ hay không.

Trong lòng không hiểu sao không thoải mái.

Cô còn nhìn thành tích của Đỗ Ấu Tiệp, đã rơi khỏi top 100 người xếp đầu.

Cô thở dài, đây là tự làm tự chịu, cũng không thể trách người khác được.

Làm xong việc ở khu của cấp ba, cô hì hục chạy đến chỗ cấp hai. Lưu Tiếu Tiếu đang thu nhập đồ đạc chuẩn bị đi về, bảo với cô là tính về nhà.

Phòng học của Cố Thù ở lầu bốn, cô cũng là cấp hai ở đây chuyển thẳng lên cấp ba nên quen thuộc đường bên trong. Do đó, cô chạy đến phòng học của Cố Thù, nhìn vào trong đã thấy Cố Thù ngồi ở bàn học, nhìn chằm chằm cô gái đứng trước bàn của anh.

Cô gái trước mặt anh Mạc Thiến không nhận ra là ai, lúc này đang ngượng ngùng nói gì đó. Cô không biết Cố Thù có đáp lời hay không cũng như không nghe được họ nói gì bên trong, vì Cố Thù xoay lưng về phía cô.

Do đó, người không hiểu phong tình Mạc Thiến kéo thẳng cửa ra, đứng bên cạnh cửa nhìn vào bên trong, còn hỏi một câu thế này:

"Tiểu Cố Thù đã xong việc hay chưa?"

Nữ sinh nhìn thấy Mạc Thiến thì giật mình một cái, đồng thời lùi lại phía sau một bước, cười với Mạc Thiến, cảm thấy Mạc Thiến quen mắt.

Cố Thù quay đầu lại, nói một câu với cô.

"Đợi cậu ấy nói xong chuyện của hội học sinh là xong"

"Vậy à? Nói xong chưa?"

Mạc Thiến không thèm khách khí hỏi tiếp.

"Nói xong rồi"

Nữ sinh hơi bối rối, ngượng ngùng nói với Cố Thù một câu "tạm biệt" rồi quay đầu chạy ra khỏi phòng.

Mạc Thiến thấy thế liền quay đầu ra sau nhìn về phía hành lang. Nữ sinh đó đã chạy xa, lập tức đi xuống tầng. Vừa quay đầu lại đã thấy Cố Thù đi đến tới cửa, đứng trước mặt cô.

Cô liền kì lạ quái lạ "ư" một tiếng.

"Tôi còn tưởng cậu bận rộn, nửa ngày rồi còn chưa xong việc. Thì ra là bận nói chuyện với cô gái trong lớp học"

Nói ra câu này xong, chính cô còn cảm thấy chua chua.

Cố Thù cảm thấy hơi bất đắc dĩ, than thở một câu giải thích.

"Cậu ấy tới hỏi về việc của hội học sinh mùng hai, cậu ấy hỏi mùng ba có việc gì cần giải quyết hay không?"

"Nhưng mà cũng không cần đứng ở khoảng cách gần như vậy mà nói chuyện chứ. Cậu thính lực không tốt hay là cô ấy thị lực có vấn đề?"

"Tôi ở trong lớp chờ cậu, cô ấy tới trước cậu một chút"

"Cho nên cậu liền vui vẻ với cô ấy trước?"

Cô lại tiếp tục ăn dấm.

Cố Thù thật bất đắc dĩ, chỉ chỉ cửa.

"Cửa mở có lạnh hay không?"

Nói xong còn đưa tay tới, nắm tay nắm vịn cửa muốn đóng cửa.

Anh bỗng nhiên nhoài người tới, tay cầm tay vịn nên người đứng trước cửa là cô đây trong phút chốc liền trong vòng ôm của anh. Theo cánh cửa, cô chỉ có thể đi tới phía trước. Cửa đóng lại, trong nháy mắt phát ra tiếng vang thật rõ ràng. Vừa hay, cô cũng rơi vào vòng ôm của anh, không có cách nào từ chối, càng không thể phản kháng nụ hôn của anh.

Môi mềm chạm nhau, mang theo độ ấm, lẫn theo hơi thở nhàn nhạt.

Sau khi chạm môi thật khẽ, anh liền rời đi, xoay người ho nhẹ một tiếng. Tay đưa lên miết nhẹ dái tai mình, xoay lưng hỏi cô.

"Bên cấp ba đã xong rồi à? Chúng ta đi qua xem?"

Mạc Thiến dựa vào cửa, liếm liếm làn môi vụng trộm ngắm bóng lưng Cố Thù, biết anh chắc chắn là đang ngại ngùng. Từ góc nhìn cô dễ thấy gò má của anh, lỗ tai, cổ đều đã đỏ rực, càng lúc càng hồng rất dọa người.

Chẳng qua... cảm giác của nụ hôn này thật tốt.

Trước đó rõ ràng còn đang ghen, hiện tại tâm trạng đã tốt hẳn lên.

Cô vừa định rời đi, đã thấy một lực kéo cô, cô lập tức gọi.

"Áo khoác của tôi bị kẹt vào cửa rồi"

"Ừ?"

Cố Thù nhanh chóng xoay người, mở cửa lần nữa lôi áo của cô ra khỏi khe cửa rồi mới đóng cửa.

Mạc Thiến nhịn không được cười, nhìn nếp uốn trên áo nói tiếp.

"Có thể đi rồi, nhưng mà chúng ta đi qua bến xe giúp Tiếu Tiếu đã, hành lý của cậu ấy rất nhiều"

"Ngày mai không phải là có học sinh đến à? Cậu ấy hôm nay đã muốn đi?"

"Cậu ấy chê ngày mai đi xe buýt nhiều người, hơn nữa hành lí đến nhà cô cũng không xa thì phải"

"Ừ"

Cố Thù đáp lại một tiếng, phát hiện dũng khí đối diện với Mạc Thiến cũng không có, đừng nói là tỏ tình. Chỉ có thể giả vờ trấn định ra ngoài phòng học, không quên khóa cửa phòng học lại.

Dưới kí túc xá nữ, chờ đợi chỉ có hai người Mạc Thiến và anh. Anh đã đội mũ áo khoác lên, che đi gò má đỏ rực của mình, nghiêng đầu sang chỗ khác. Nhìn thấy Mạc Thiến bị lạnh đến nổi đầu mũi dần đỏ ửng, vì vậy mà đáng yêu.

Anh đi đến cạnh Mạc Thiến giúp cô đội mũ lên, cài lại nút áo từng nút một. đến khi cài nút cuối cùng, tay của anh gần môi cô. Đã thấy cô tiến đến hôn nhẹ ngón tay anh, anh vô thức rụt tay về, ngẩng đầu nhìn cô. Đã thấy vẻ mặt cô đang chăm chú say mê nhìn anh, không nhịn được ngại ngùng.

Vừa rời khỏi thân thể cô, đã cảm thấy trong lòng dấy lên một ngọn lửa. Trong rét lạnh mùa đông, suýt đem anh toàn thân thiêu cháy, trong mũi thở ra hơi thở đều là nóng bỏng vô cùng. Anh cảm thấy cổ họng hơi khàn, không diễn tả được thành lời, chỉ muốn chạy trốn.

Mà bây giờ, sau khi anh biết Mạc Thiến đang có ý đùa giỡn anh, anh không cảm thấy nóng nảy, ngược lại còn có cảm giác vui vẻ không nói thành lời. Vậy mà anh cảm thấy hình như mình so với một cô gái – Mạc Thiến còn ngượng ngùng hơn.

Rốt cuộc là do Mạc Thiến quá mức dè dặt, hay là anh quá mức ngượng ngùng?

Hai người liếc mắt đưa tình một hồi lâu, Lưu Tiếu Tiếu mới kéo vali đi xuống. Nhìn thấy hai người thì cám ơn một lúc lâu, sau đó nhìn Cố Thù hỏi.

"Không phải là người ngoại quốc không sợ lạnh à? Sao cậu lại đông lạnh thành dạng này?"

Mạc Thiến liền cười lớn, âm thanh cực kì hào phóng.

Cố Thù càng ngượng hơn, kéo mũ che đi gương mặt làm người khác chú ý, ho nhẹ một tiếng rồi đi tiếp.

Trong lúc tiễn Lưu Tiếu Tiếu, Cố Thù trấn định lại rất nhiều, đến gần tiệm bánh Khả Lệ, liền hỏi Mạc Thiến:

"Có muốn mua không?"

"Có có, muốn vị trà xanh"

"Được rồi"

Cố Thù đồng ý, tự nhiên nắm tay Mạc Thiến rồi kéo vào bên trong. Mua một cái bánh vị trà xanh của Khả Lệ, thêm một cái bánh nhân thịt bò cho Mạc Nhan ở nhà. Còn anh gọi cho mình một cái bánh chuối bơ.

Làm xong, còn mua cho Mạc Thiến mua một ly trà sữa rồi mới rời đi.

Đi một đường, hai người đều nắm tay như một đôi đang yêu nhau vậy. Anh cầm tay cô bỏ vào túi vào mình, lặng lẽ nắm chặt. Cho dù lòng bàn tay có ra mồ hôi, cũng không muốn buông ra.

Mạc Thiến cũng không phản kháng, thản nhiên đi theo.

Bởi vì hai người mặc áo khoác ngoài, đội mũ, rất nhiều người không để ý đến vẻ ngoài non nớt của cả hai, nên cũng không quan trọng mấy, vì vậy mà che giấu thật tốt.

Đưa Mạc Thiến về nhà rồi mới phát hiện trong nhà không có người.

Mạc Nhan phải đi huấn luyện, có lẽ hôm nay cũng đi. Gần đây cậu càng lúc càng chăm chỉ, có lẽ là do Mạc Thiến kích thích.

Mạc Thiến đổi giày rồi trở ra, cởi áo khoác, ăn một miếng bánh rồi đưa cho Cố Thù.

"Ăn ngon lắm, cậu có muốn ăn thử một miếng không?"

Cố Thù cởi áo khoác rồi treo lên móc quần áo, không cầm bánh mà tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, liếm liếm một chút rồi đáp lại.

"Ừm, ăn ngon"

Hiện tại có vẻ như tên này đang dần can đảm hơn, nhưng mà...

"Cậu giống như là không biết cách hôn, để chị dạy cho"

Nói xong, đặt bánhtrong tay xuống bàn trà, sáp lại gần Cố Thù.      

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.