“Chúng ta lại dùng điều kiện đi, em muốn sao mới chịu ở lại.”
Làm kinh động một màn, Hoàng Linh San cũng tức tốc từ trong phòng đi xuống, nghe thấy câu này trong lòng không khỏi khẩn trương.
Không ngờ được, Hàn Tần muốn giữ Ngạn Hi ở lại đây...
Dùng hết suy nghĩ cũng không phán đoán được Hàn Tần vì sao nhất định phải chịu xuống nước hy vọng Ngạn Hi ở lại.
Ngay chính Ngạn Hi cũng không thể hiểu nổi.
Hàn Tần có yêu thích cô thì cũng sẽ không nhân nhượng đến mức này.
Bà Dương được Dương Vĩnh dìu ra ngoài ban công, nghe tiếng Ngạn Hi la hét thì bị thu hút, không khỏi lo ngại bước xuống sảnh chính xem tình hình.
Mọi người có mặt đông đủ, khiến Hàn Tần càng thêm áp lực.
Trông thấy chiếc vali nằm ngổn ngang ra sàn, Dương Vĩnh lập tức hiểu chuyện, cậu tiến lại, kích động thăm hỏi Ngạn Hi, “Rốt cuộc có chuyện gì...!chị định đi nữa sao?”
Ngạn Hi ôm chầm lấy Dương Vĩnh bật khóc nức nở, giống như bản thân chịu rất như ấm ức không ai san sẻ, khóc như điên dại.
Âm thanh đó cứa sâu vào lòng Dương Vĩnh và mẹ Dương, khiến anh Phó thổn thức và bất an.
Lại khiến Hàn Tần bồi hồi căng thẳng, anh lặp lại một lần nữa, “Em ra điều kiện đi.”
Dương Vĩnh không đợi Ngạn Hi trả lời, bản thân cậu giống như đã không chịu đựng được nữa, nhanh chóng lên tiếng trả lời thay Ngạn Hi, “Không dây dưa thêm nữa, ba người chúng ta cùng đi.
Việc gì phải sống nhìn sắc mặt của người khác.”
Ngạn Hi thều thào trong nước mắt, không thể không cân nhắc Dương Vĩnh, “Hàn Tần ra sức giúp cậu chạy chữa bệnh tình, dẫu thế nào cũng ơn nặng như núi...!Không cần vì tôi mà hiềm khích với anh ta.”
Dương Vĩnh không những không bị lung lay còn nhen lên oán hận, chính vì cậu nghĩ vì cậu và mẹ Ngạn Hi mới phải chịu uất ức nhiều như hôm nay.
“Anh Hàn! Ân tình của anh, tôi ăn học thành tài sẽ phục vụ hết mình cho Hàn thị, nhưng không để bản thân đánh mất tự trong ăn nhờ ở đậu mãi nhà anh.
Nay tôi đã khỏe, có thể ra ngoài bươn chải và lo cho mẹ...!Ái ngại phiền anh thời gian qua.”
Hàn Tần sắc mặt tái nhợt, quay sang cầu tình ở chỗ mẹ Dương, “Mẹ! Mẹ khuyên họ đi, mọi người đừng rời đi...!Cái gì mà tự trọng, bươn chải...!con từ lâu đã xem mọi người là người thân, tuyệt đối không để ý...”
“Cậu Hàn! Dương Vĩnh và Ngạn Hi nói...!không có chỗ này sai cả.
Đã như đêm nay xảy ra ầm ĩ, thôi thì...!mặc kệ chúng tôi.”
Hàn Tần liên tục lắc đầu.
Anh sống lại là vì cái gì? Anh nỗ lực bấy lâu là vì cái gì? Ngạn Tuấn đã thất thế, giờ đây người nhà lại muốn rời bỏ anh.
“Ngạn Hi! Em yêu cầu gì mới đồng ý ở lại, anh đều đáp ứng.” Hàn Tần nhắc lại lần nữa, tâm ý nhẫn nhịn hết mực.
“Ngạn Hi! Chị thật sự muốn đi con đường này, chị cảm thấy bản thân không đi sai hướng? Hàn Tần không phải là loại người đơn giản...!Chị...”
Dương Vĩnh mệt lã người ngồi xuống xe lăn, ôm trán phiền não.
Ngạn Hi trông thấy sắc mặt Dương Vĩnh trầm trọng thì không khỏi xúc động, từ trước đến nay có mấy người thật lòng vì cô quan tâm lo nghĩ.
Giữa cô và Dương Vĩnh vốn dĩ không phải là mối quan hệ đó, tình cảm tự nhiên mà phát triển, gắn bó thân thích như người một nhà, duyên cớ hay là nợ ân tình?
Cô biết mối liên kết là do Dương Ân đưa đẩy.
Đối mặt với nhau, có bức ngăn cũng có nghĩa tình tựa như sâu nặng.
Cô khuỵu gối, đặt tay lên thành xe lăn của Dương Vĩnh, từ tốn trải lòng, “Dương Vĩnh! Tôi biết quyết định này khiến cậu lo lắng và không đồng tình, nhưng Ngạn thị giống như sinh mạng thứ hai của tôi.
Tôi biết mình bây giờ như cọng cỏ trước đầu ngọn gió, không hề có sức chống cự, tôi chọn dựa dẫm Hàn Tần có chỗ mạo hiểm nhưng cũng có cơ hội mở ra.”
“Tôi vẫn không ủng hộ chị, chị biết mà.”
“Tôi ngược lại thấy mình không còn chọn lựa nào khác.”
Ngạn Hi đứng lên một mạch chạy vào phòng đóng sập cánh cửa.
Kết hôn với Hàn Tần chính là con đường duy nhất mà cô nhất định phải bước qua.
Cô không để hắn độc chiếm mọi thứ, cô không muốn thấy hắn thắng lợi hoàn toàn.
Hoàng Linh San, càng đừng mơ tưởng có thể bước chân vào Hàn gia, hống hách trước mặt cô.
Nếu như lần này cô lùi bước há chẳng phải làm trò cười cho Ngạn Tuấn và tất cả mọi người hay sao?
Cô không để bất kì kẻ có lòng xấu nào được toại nguyện.
Hàn Tần cũng đừng mơ được toại nguyện.
Ngạn Hi xé tấm lịch, ánh mắt thâm trầm đầy trông đợi.
Khi bụng của Hoàng Linh San bắt đầu hơi nhô lên cũng là lúc Ngạn Hi tròn 18 tuổi.
Bầu trời trong xanh, đàn chim bồ câu bay nhảy trước Cục dân chính, xung quanh có vài cặp đôi cầm trên giấy chứng nhận kết hôn chụp hình lưu niệm.
Ngạn Hi hôm nay đặc biệt chọn mặc váy trắng nền nã, tóc vấn gọn tỏ ra trưởng thành, cô bước xuống xe, hít ngụm gió mát trong lành.
Đợi khi Hàn Tần bước ra thì ăn ý khoác choàng lấy tay anh tiến vào bên trong.
Thủ tục tiến hành vô cùng thuận lợi, Ngạn Hi cầm giấy chứng nhận màu đỏ, ánh mắt ngược lại mâu thuẫn có chút tang thương.
“Không vui?”
Hàn Tần nghiêng đầu nhìn vào gương mặt thanh tú trầm tĩnh như nước, cõi lòng lăn tăn xao xuyến.
Ngạn Hi mỉm cười, nhanh nhảu đáp lời, “Em rất vừa ý.”
“Em có muốn chụp hình lưu niệm không?”
“Không muốn.”
Hàn Tần cũng không miễn cưỡng.
Cả hai chậm rãi đi ra ngoài mặt đường xem chim bồ câu bay nhảy, đợi anh Phó lái xe đến đón.
Ngạn Hi nghịch với mấy chú chim bồ câu rất dạn dĩ, chơi càng lúc càng vui, chạy ra ngoài mặt đường.
Hàn Tần lo lắng đi đến muốn nhắc cô cẩn thận, đúng lúc này một chiếc xe bán tải chạy thật nhanh lao tới phía hai người họ, trong thình lình liền thu hút trực giác của Hàn Tần.
Anh phóng ra thật nhanh, ôm lấy cơ thể Ngạn Hi kéo vào vỉa hè.
Nhưng tốc độ chiếc xe lao qua rất nhanh, động tác tránh né của cả hai cuối cùng vẫn không tránh kịp.
Hàn Tần bị va trúng người, đến cả áo vest khoác ngoài cũng rách phăng một mảng.
Tay anh giữ Ngạn Hi không vững khiến cô ngã sấp xuống dưới đường, mặt đập mạnh xuống, trầy một mảng lớn.
Anh Phó phía trước chứng kiến cảnh va chạm, tức tốc phóng xe đến.
Ngạn Hi loạng choạng ngồi dậy, nhìn sang Hàn Tần, lo lắng bật hỏi, “Anh có sao hay không?”.