Quay Tay? Hãy Cẩn Thận!

Chương 21



Với chuyện Bạch đại thần không nói một tiếng đã logout Trương Bác Văn cũng không nghĩ nhiều. Cậu cảm thấy, có lẽ Bạch đại thần phải đi nấu cơm cho bạn gái anh ta, cũng như Vương Cảnh Ngôn đang làm. Nghĩ đến đây Trương Bác Văn thấy trong lòng mình hạnh phúc, còn không nhịn được cho trí tưởng tượng bay cao bay xa về tương lai tốt đẹp của mình, rồi mới hí hửng nói với Từ Minh: tui đi chơi với chồng. Sau đó liền logout.

Tổ bốn người ở ký túc xá vẫn đang online trợn mắt há mồm, đồng loạt gào lên: đây là yêu đương thắm thiết trong truyền thuyết ah yêu đương thắm thiết, những ngày độc thân của chúng ta khi nào mới kết thúc!

Song không muốn theo chân Trương Bác Văn, lại thêm chênh lệch cấp bậc giữa mấy người, tổ bốn người vẫn không logout mà tiếp tục cần cù vất vả thăng cấp đánh trang bị. Vì một tương lai có thể cùng chơi với Bé Ngốc Nghếch và Bạch đại thần.



Trong bếp, Trương Bác Văn nhìn dáng vẻ hiền lành nấu cơm của Vương Cảnh Ngôn mà không khỏi chảy nước miếng.

Kỳ thật đến lúc này cậu đã nhìn Vương Cảnh Ngôn ngày càng thuận mắt, mà một người luôn có phần cơ khát như cậu khi nhìn mặt Vương Cảnh Ngôn cũng rục rịch dục vọng, chỉ là… Hai người mới biết nhau chưa được mấy ngày, hơn nữa lúc trước còn bảo sẽ không chủ động, giờ lại đổi ý… Có thế nào Trương Bác Văn cũng không bỏ được mặt mũi. Hết cách, Trương Bác Văn chỉ có thể lén lút YY vài cái trong lòng rồi mới chủ động vào bếp bưng cái bát lấy đôi đũa linh tinh.

“Không chờ được?” Mắt Vương Cảnh Ngôn thật dịu dàng, mà ánh mắt nhìn Trương Bác Văn lại vô cùng yêu chiều, hơn nữa lúc ấy trong đầu Trương Bác Văn đang nghĩ mấy thứ không lành mạnh, hiện giờ đột nhiên lại nghe thấy Vương Cảnh Ngôn hỏi mình có phải không chờ được không…

Trương Bác Văn nuốt nước miếng, mắt vẫn nhìn Vương Cảnh Ngôn: “Có một chút…”

“Đừng vội, ăn được ngay thôi.” Vương Cảnh Ngôn nói rồi múc trứng gà chưng hành ra nồi.

Trương Bác Văn nghiêng đầu nhìn vẻ mặt chính trực của Vương Cảnh Ngôn thoáng khó chịu, đồ đầu gỗ này, sao không biết nghĩ đến mấy chỗ giới hạn độ tuổi chứ! Nếu sau đây anh ta đột nhiên lao đến đẩy ngã mình, mình tuyệt đối sẽ không phản kháng! [này, cậu cho là ai cũng cơ khát giống mình à?]

Trương Bác Văn bất mãn lầm bầm hai tiếng, hoàn toàn quên lúc trước là ai bắt Vương Cảnh Ngôn thề không chủ động chạm vào mình…a

Mặc dù chỉ là bữa ăn khuya nhưng cũng được Vương Cảnh Ngôn chuẩn bị như cơm chiều, Trương Bác Văn đang thấy khó hiểu lại nghe Vương Cảnh Ngôn nói, ngày mai em có lớp anh sợ không kịp nên chuẩn bị trước, đến lúc đó chỉ cần hâm nóng đồ ăn còn lại là được.

Trương Bác Văn (⊙o⊙), không hiểu sao Vương Cảnh Ngôn lại biết ngày mai mình có lớp.

Sáng mai quả thật Trương Bác Văn có lớp, nhưng với cậu có lớp hay không dường như cũng chẳng khác nhau cho lắm. Hơn nữa Từ Minh cùng lớp với mình, nếu không muốn đi bảo họ điểm danh giúp là được.

Cậu nghĩ như vậy và cũng nói như vậy, thế là không ngoài ý muốn bị Vương Cảnh Ngôn răn dạy cho một trận, gì mà học hành mới là quan trọng nhất, vì cuộc sống hạnh phúc sau này bây giờ em phải chuyên tâm học tập linh tinh lang tang.

Trương Bác Văn: “…” →_→ kỳ thật anh được mẹ tôi phái tới đây đôn đốc tôi học hành đúng không?

Vào đêm, hai người nằm trên giường.

Trương Bác Văn giả bộ ngủ xoay người ôm lấy Vương Cảnh Ngôn.

Thân thể cao to của người nào đó thoáng cứng đờ, rồi mới chậm rãi thả lỏng ôm lại Trương Bác Văn.

Trương Bác Văn vì hấp dẫn người nào đó mà cố ý cởi sạch trơn, ngay cả quần lót cũng không mặc. Cảm thấy người cao to ôm lấy mình liền được voi đòi tiên gác cẳng chân trần trụi lên lưng Vương Cảnh Ngôn, vẻ mặt ~(≥▽≤)/~ hò hét trong lòng, đồ ngu! Mau đẩy ngã tôi đê!

Không lâu sau, Vương Cảnh Ngôn bắt đầu ngáy khò khò biểu hiện anh đang ngủ say.

Trương Bác Văn: “…” -_-|| đồ ngu không hiểu phong tình…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.