Quay Tay? Hãy Cẩn Thận!

Chương 41



Mấy ngày sau đó, trong bang có thêm rất nhiều người mới, Lộ Lộ tỏ vẻ cô rất vui vẻ, thế nên mỗi cuối tuần bang đều cho Bé Ngốc Nghếch với Bạch Cảnh Tịch một số tiền thưởng không ít. Sau đó Trương Bác Văn mới biết số tiền kia thật ra là tự Lộ Lộ làm vậy, đương nhiên, đây là việc sau này.

Bọn Từ Minh cũng đã vào bang, nhưng vì đoàn một đã có không ít người, vậy nên tổ bốn người ký túc xá bọn họ chỉ có Từ Minh có thủ pháp với trang bị tốt hơn là vào đoàn một, còn lại đều vào đoàn hai.

【 bang phái 】 Run Run Rẩy Rẩy: đã có Bé Ngốc Nghếch với Bạch đại thần, đoàn một tất nhiên hiệu suất, cầu đoàn hai cũng hiệu suất QAQ.

【 bang phái 】 Hoa Chi Hiểu: đoàn hai trong thời gian ngắn thì không thể đâu! ~

【 bang phái 】 Run Run Rẩy Rẩy: …

【 bang phái 】 Hoa Chi Hiểu: sao sao đát.

【 bang phái 】 Run Run Rẩy Rẩy: ┌(┘^└)┐

Vì CD phó bản cuối tuần đã đánh xong, cho nên đoàn một bọn họ chỉ có tuần sau mới chào đón ba người Bé Ngốc Nghếch.

Vào đêm, Trương Bác Văn dựa lưng vào tủ đầu giường, hai chân gác lên vai Vương Cảnh Ngôn, rên rỉ không ngừng.

Sau khi Vương Cảnh Ngôn khai ra là Bạch Cảnh Tịch, Trương Bác Văn cảm thấy cả người Vương Cảnh Ngôn như trở nên trầm tĩnh, mà ngay cả ân ái cũng ra sức hơn trước rất nhiều, điều này khiến Trương Bác Văn nằm mấy buổi sáng không thể xuống giường. Nhưng thân thể dần quen với cảm giác mỗi tối đều có người tiến vào cũng trở nên nhạy cảm, khoái cảm cũng tăng hơn nhiều.

Trương Bác Văn không chịu được đưa đẩy chín cạn một sâu của Vương Cảnh Ngôn, hít sâu một hơi rồi bắn ra.

Mà Vương Cảnh Ngôn đang vùi thứ vừa thô vừa to của mình vào thân thể Trương Bác Văn thì tỏ vẻ, đây mới chỉ là bắt đầu!

Ôm lấy Trương Bác Văn, Vương Cảnh Ngôn dứt khoát giơ cả người cậu lên. Anh thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ thân thể Trương Bác Văn không còn sức lực, bất lực ôm lấy mình, hiển nhiên, lúc này anh lại phải trổ tài rồi.

Nhìn bộ dáng Trương Bác Văn ôm mình thật chặt, nhỏ giọng rên rỉ, Vương Cảnh Ngôn chỉ cảm thấy thỏa mãn lạ thường.

Hiệu quả cách âm của phòng này kỳ thật không quá tốt, đại khái là vì sợ hàng xóm nghe được nên mỗi lần ân ái Trương Bác Văn cũng không kêu quá lớn tiếng. Mà bộ dáng ẩn nhẫn này lại càng làm Vương Cảnh Ngôn thú huyết sôi trào.

Muốn cậu ấy kêu rên dưới thân thể mình.

Thế nhưng nếu làm như vậy thật, có lẽ cậu ấy sẽ tức giận.

Vươn tay vỗ nhẹ lưng Trương Bác Văn, Vương Cảnh Ngôn trêu đùa: “Đã làm nhiều ngày thế rồi, chẳng lẽ vẫn chưa thích ứng à?”

“Thích ứng em gái anh… A…” Trương Bác Văn hừ hai tiếng, không thoải mái giật giật thân thể, lập tức đổi lấy một loạt cú thúc điên cuồng của Vương Cảnh Ngôn.



Sinh hoạt cứ nhàm chán trôi qua như vậy, không đến hai ngày, dưới yêu cầu mãnh liệt của Trương Bác Văn (?) hai người kết hôn trong trò chơi, thế là nhìn thấy danh tự trên đỉnh đầu mình: nương tử của Bạch Cảnh Tịch. Trương Bác Văn thấy thỏa mãn quỷ dị.

Cậu bắt đầu đội danh xưng này đi khắp nơi.

【 mật 】[Người Ta Là Bé Loli] nói với bạn: này, thế lấy chồng thật à! Không sợ bị người trong hiện thực của ông nhìn thấy?

【 mật 】bạn nói với [Người Ta Là Bé Loli]: hắc hắc hắc hắc… Anh ấy ước gì tui làm như vậy…

【 mật 】 [Người Ta Là Bé Loli] nói với bạn: …

【 mật 】 [Người Ta Là Bé Loli] nói với bạn: tại sao! Điều này không khoa học!

【 mật 】 bạn nói với [Người Ta Là Bé Loli]: bình tĩnh nhá, kỳ thật Bạch Cảnh Tịch chính là cái vị trong nhà tôi kia, hôm đó cuối cùng cũng thẳng thắn rồi.

【 mật 】 [Người Ta Là Bé Loli] nói với bạn: … Anh giai ơi, đừng có chơi xấu người ta thế chứ? Lần sau loại chuyện giật gân thế này có dám không nói sớm cho tui biết không? Khiến tôi gần đây kinh hồn bạt vía, chỉ sợ ngày nào đó đột nhiên nhận được điện thoại, nói ông bị người kia nhà ông thẹn quá hóa giận đánh vào bệnh viện.

【 mật 】 bạn nói với [Người Ta Là Bé Loli]: … Không muốn thế đâu…

Nhìn những câu Từ Minh gửi tới, Trương Bác Văn cười cười, xem ra lúc trước đáp lại Từ Minh trong phòng học quả nhiên không sai, ví dụ như bây giờ, cậu chẳng phải câu được một người bạn tốt chịu suy nghĩ vì mình?

Phía sau, Vương Cảnh Ngôn nhìn khuôn mặt tươi cười của Trương Bác Văn, đột nhiên nói: “Sau này cách xa cậu ta ra một chút!”

Trương Bác Văn: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.