Quay Tay? Hãy Cẩn Thận!

Chương 53



“A…” Trương Bác Văn thở dốc, cậu hơi xoay người thì thấy cơ thể cực kỳ đau nhức.

Mở điện thoại nhìn đồng hồ, bây giờ là hơn bảy giờ tối, đúng giờ ăn cơm tối, mà trong di động có tới mười cuộc gọi nhỡ đều là của Từ Minh. Xoa xoa cái bụng sôi ùng ục, Trương Bác Văn chỉ cảm thấy dạ dày trống trơn muốn ăn gì đó, cậu theo thói quen nhìn qua tủ đầu giường lại phát hiện chỗ đó không đặt cháo Vương Cảnh Ngôn đã nấu xong.

Lúc này trong phòng khách im ắng, phải nói là cả căn phòng đều im ắng.

Nằm thần người trên giường một lúc, Trương Bác Văn hơi thích ứng được mới cẩn thận leo xuống giường, ngay lập tức cậu cảm thấy trong hậu môn hình như có thứ gì đó chảy ra, điều này khiến sắc mặt cậu cực kỳ khó coi. Hôm nay Vương Cảnh Ngôn như là bị điên, đè lấy Trương Bác Văn thao một trận điên cuồng, thao xong thì người cũng biến mất tăm.

Con mẹ nó, hắn coi ông đây là nhà vệ sinh công cộng à? Thượng xong rồi là có thể đi hả?

Ngẫm lại trước đây Vương Cảnh Ngôn luôn ở trong nhà, mỗi lần yêu xong đều cẩn thận rửa sạch thân thể cho mình, còn có thể nấu một ít cháo cho mình ăn, mà bây giờ trong nhà lại trống trơn… Im lặng thở dài, Trương Bác Văn tự nói với mình không được tiếp tục như vậy, cậu cảm thấy nếu trong cuộc sống sau này trong lòng mình vẫn cứ bị Vương Cảnh Ngôn chiếm lấy, vậy cậu hoàn toàn không thể bước ra khỏi cuộc tình này.

Việc cấp bách bây giờ vẫn là đến nhà Từ Minh, tuy với tình huống hiện tại Vương Cảnh Ngôn sẽ không xuất hiện, nhưng ai mà biết một cái máy tính nghĩ cái gì, nhỡ đâu anh ta… lại đến nữa thì sao? Vậy người chịu thiệt vẫn là mình.

Trương Bác Văn vừa nghĩ vậy liền không đợi tắm rửa sạch sẽ, lấy một chiếc áo dày mặc vào rồi ra khỏi nhà.

Trong ngày mùa hè nóng nực như vậy còn mặc áo dày, dù bây giờ là hơn bảy giờ tối, mặt trời đã mất bóng lại có gió thổi, nhưng Trương Bác Văn vẫn nóng toát mồ hôi. Mà bộ quần áo này nhìn thế nào cũng thấy khả nghi, ngay cả lúc gọi xe còn có hai chiếc xe vừa dừng lại lập tức lái đi ngay.

Đợi mãi mới có một lái xe chịu dừng lại, Trương Bác Văn lập tức lên xe, cậu cảm thấy mình không còn sức để đứng nữa, nếu vẫn không bắt được xe có lẽ sẽ ngã luôn xuống đất bất tỉnh nhân sự. Mở điện thoại tìm địa chỉ Từ Minh nhắn ới, Trương Bác Văn thều thào đọc ra rồi dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhà Từ Minh cách chỗ Trương Bác Văn ở khác xa, xe taxi chạy gần hai tiếng mới đến nơi, trả tiền xong Trương Bác Văn xuống xe, nhìn tòa biệt thự đứng sừng sững trước mặt mình mà giật giật khóe miệng.

Mẹ nó đây đúng là nhà Từ Minh ư!

Trước kia Từ Minh không phải luôn miệng kêu nghèo à! Trang bị các thứ còn cứ phải mình làm, nói là so ra rẻ hơn, tiết kiệm phí gia công… Em gái cậu!! Tiết kiệm em gái cậu ấy!!!!!

Tức giận lôi điện thoại ra gọi cho Từ Minh, Từ Minh bên kia lập tức gào khóc thảm thiết: “Chủ nhà không có lương tâm!”

Trương Bác Văn: “…”

Từ Minh lại gào khóc: “Lúc trước tui gọi cho ông bao nhiêu cuộc mà sao ông đều không nghe hả! Ông đợi một chút, để tui mặc quần áo rồi ra mở cửa cho ông.”

Trương Bác Văn: “… Tại sao bây giờ ông lại không mặc quần áo hả…”

Từ Minh khẽ ho hai tiếng, nhưng rõ ràng phát hiện giọng cậu nhỏ xuống: “Đúng vậy, anh họ tui đến rồi, tui đang nghĩ cách quyến rũ anh ấy, đáng tiếc anh ấy vẫn cứ không nổi máu cầm thú.”

Trương Bác Văn: “… Ông khát khao đến mức anh họ mình cũng muốn ra tay à…”

“Aizz, không phải như thế…” Từ Minh nói, “Cúp đây, tui ra mở cửa cho ông, đợi lát nữa sẽ kể ông nghe.”

Trương Bác Văn cất di động, nhìn rương hành lý bên chân mình, bắt đầu suy nghĩ nên nói thế nào với Từ Minh về chuyện xảy ra với mình lúc trước. Vì thế ngay cả đằng sau mình xuất hiện một người đàn ông từ lúc nào Trương Bác Văn cũng không phát hiện.

“Cậu đứng ở đây có chuyện gì à?” Giọng người đàn ông kia rất lạnh nhạt.

Trương Bác Văn hoảng sợ quay đầu nhìn lại, phát hiện người đàn ông kia lớn lên rất đẹp trai, hình như cậu đã gặp qua anh ta ở đâu nhưng nhất thời quên mất, đành phải cười ngại ngùng chỉ vào cửa: “Em tới tìm bạn học của em chơi.”

“Bạn học? Cậu nói là tiểu Minh à?” Người đàn ông nhíu mày.

Tiểu Minh…

Trương Bác Văn gật đầu: “Đúng vậy, Từ Minh.”

Đang nói thì cửa mở, giọng nói tùy tiện của Từ Minh vang lên: “Cmn cậu không biết lúc trước tôi ở trên giường đợi cậu bao lâu đâu, khoảng thời gian này đã đủ cho chúng ta làm xong hai phát rồi.”

Trương Bác Văn: “…”

Người đàn ông: “…”

Từ Minh giữ nguyên động tác mở cửa: “… Anh hò à, thật là tình cờ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.