Quay Về Bên Anh Em Nhé

Chương 167



Chương 167:

Đợi thư ký đi rồi, Trần Hà Thu hỏi chị Trân: “ Lai lịch của giám đốc Hoàng là như thế nào?”

Chị Trân nói: “Theo như chị biết thì anh ta là một thương nhân bình thường ở Đà Nẵng, có rất nhiều hoạt động kinh doanh, trong đó kinh doanh đồ nội thất cỏ vẻ là nổi tiếng nhất, là một người sạch sẽ và biết kiềm chế bản thân, trước kia anh ta cũng qua đêm với các cô gái, đều không chạm vào họ, anh ta chỉ đưa họ đi cùng để uống rượu, nói chuyện, chơi gôn rồi quay về.”

Hà Thu yên tâm rồi, cô đã mua thuốc giải rượu rồi, chỉ cần cô không uống quá nhiều là được.

Sáng sớm ngày hôm sau, giám đốc Hoàng đã đến rồi.

Trần Hà Thu đã mặc chiếc váy do thư ký đưa đến, tóc buộc cao, chiếc váy có họa tiết hoa hướng dương trắng trông rất mới mẻ và sạch sẽ.

Trong mắt giám đốc Hoàng hiện lên một tia kinh diễm, hài lòng gật đầu: “Cô Trần hôm nay thật xinh đẹp.”

Trần Hà Thu mỉm cười và lên xe.

Đúng như những gì chị Trân nói, giám đốc Hoàng có vẻ rất phong độ, toàn bộ cơ thể cũng như mái tóc, tất cả đều được chăm sóc kỹ càng, anh ta giới thiệu với cô về khung cảnh của Đà Nẵng: “Đây là sông Hàn,  đằng kia là tháp truyền hình, buổi đêm có thể đi du thuyền ở đây vào ban đêm, cảnh đêm ở đây rất đẹp.”

Hà Thu nhìn theo hướng anh ta chỉ, đột nhiên nhìn thấy một chiếc Maybach màu xám bạc ở bên đường.

Trái tim bất chợt co rút. ”

Trần Hà Thu đột nhiên phản ứng lại, chỉ có điều là cùng một chiếc xe, là cô ấy quá mẫn cảm rồi.

“Cô chủ Trần, cô đang nhìn gì vậy?”

Giám đốc Hoàng theo hướng ánh mắt của cô nhìn ra bên ngoài, cũng không nhìn thấy gì quá đặc biệt nên không tiện hỏi.

Trần Hà Thu thu hồi ánh mắt, lãnh đạm cười: “Chỉ là trước giờ chưa từng tới Đà Nẵng, cho nên thấy mọi thứ đều thật mới mẻ.”

Giám đốc Hoàng bị nụ cười của cô ta làm cho hoảng sợ đôi chút, vốn dĩ tưởng rằng người phụ nữ này cũng sẽ giống như mấy lần trước trang điểm lố bịch, quần áo thô tục, và mùi vị của mỹ phẩm rẻ tiền, nhưng nữ nhân này… cô ấy tao nhã như một đóa hoa bạch cúc, lại rất sạch sẽ khiến anh có chút hoài nghi.

“Trần tiểu thư khi nào mới đến chỗ chị Trân?”

“Tôi đã đến đó vào 5 năm trước, sau này vì một số chuyện, gần đây mới có cơ hội đi.”

Giám đốc Hoàng vẫn có một chút tò mò, ngập ngừng hỏi: “Là vì… người đàn ông đó sao?”

Nét mặt Hà Thu không buồn cũng không vui, cười một cái và không nói gì.

Nói là người đàn ông đó kỳ thực cũng coi như là chính xác, cô ấy thật sự vì Nguyễn Hoàng Phúc mà đi tù.

Chiếc xe chạy chậm dần và đến một trung tâm thương mại lớn, Hà Thu đi đến phía trước liền nghe thấy Yến Trân nói, thói quen của người có tiền đều là như vậy, đầu tiên đưa phụ nữ đi mua đồ, cứ đi mua mua mua như vậy, tiêu tiền xong rồi muốn làm gì thì làm, nữ nhân đều không thể dễ dàng từ chối được.Vì vậy, khi đến khu mua sắm lớn nhất Đà Nẵng, Hà Thu cảm thấy một chút bi thương.

Cô ấy không biết tình cảnh tiếp theo sẽ như thế nào.

“Cô Trần đây thích kim cương hay vàng hơn?” Giám đốc Hoàng xuống xe trước, sau đó có một thân sĩ đưa tay ra trước mặt cô.

Trần Hà Thu dừng lại một chút, tự mình vịn vào dưới cửa xe, đôi tay tự nhiên nắm chặt đè lại góc váy bay lên vì gió lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.