Quay Về Bên Anh Nhé?

Chương 15: Chương 15: Chap 15




Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Quay Ve Ben Anh Nhe? ~ Quay Về Bên Anh Nhé? (6) - Truyện Tình Cảm Tuổi Teen - Truyện Teen Đang Sáng Tác - Diễn Đàn Kênh Truyện kenhtruyen.com/forum/44-5106-6#ixzz3hRyZktaG
ღ ╮╮╮╮Nếu bản thân xấu xa
...thì đừng bắt người ta phải tốt đẹp ╮╮╮╮ღ
~~♥
~~♥
~♥
-Vui chứ?
Một giọng nói trong trẻo vang lên giữa không gian.
-TÔI ĐÃ NÓI CÔ KHÔNG ĐỤNG ĐẾN CÔ ẤY MÀ_Gia Phong tức giận hét, ánh mắt hằn lên tia máu. Tay nắm chặt đến nổi những gân xanh ẩn hiện.

-Biết sao khi chị ấy vẫn muốn em làm_Mai Như quay lại nhìn, khuôn mặt trắng hồng đáng yêu nhưng ánh mắt lại vô hồn như chứa một màn sương mờ mịt.
-Chị? Là ai?_Hắn nghe câu này thì sững người, là ai muốn hãm hại nó. Vì cớ gì lại làm thế? Nó rất hiền lành kia mà. Không thể gây thù với ai được.
-Anh sẽ sớm biết thôi, bảo vệ Thiên My tốt vào, chắc giờ này chị ấy đang vui lắm đấy_Mai Như quay mặt đi. Cô cứ như một con búp bê sống. Mỗi câu phát ra đều nhẹ nhàng nhưng không mang một tia cảm xúc.
Trong lòng chấn động, Gia Phong lo lắng chạy đi tìm nó. Chỉ bỏ lại vài chữ hòa vào không khí.
-Chết tiệt, cô ấy có chuyện gì tôi không tha cho cô đâu.
Sân thượng lại rơi vào khoảng lặng. Chỉ còn bóng người mảnh khảnh đứng đó. Cô độc đến đáng sợ. Môi cười khẽ.
-Anh thật dễ gạt.
~~♥
~~♥
~♥
Gia Phong mồ hôi nhễ nhại chạy đi khắp nơi trong trường nhưng bất kì chỗ nào cũng không thấy bóng dáng người hắn yêu. Lòng hoảng sợ đến tột độ. Hắn sợ nó sẽ lại một lần nữa bỏ hắn ra đi. Thật sự sợ hãi khi nghĩ đến những ngày hắn mục rửa sống trong nỗi nhớ, nỗi dày xéo hình ảnh của nó. Nó thật sự không biết rằng hai năm qua hắn sống khổ sở đến cỡ nào. Chỉ muốn chết đi cho xong. Nhưng hắn không muốn trốn tránh, hắn muốn tồn tại để chờ đợi nó. Lâu nay, cứ tưởng nó đã nằm trong vòng kiểm soát, trong lòng của mình nhưng ai đâu ngờ lại một lần nữa nó lại sắp biến mất. Nếu rời xa nó một lần nữa. Chắc hắn sẽ không chờ đợi nổi nữa mất.
Đôi chân hắn cứ hoạt động chạy hết chỗ này rồi lại đến chỗ khác. Mồ hôi trên trán không ngừng rơi. Chiếc áo đồng phục lúc nào còn khô, giờ đã ướt đẫm lưng áo. Nhưng hắn quên rằng còn một chỗ quen thuộc mà hắn chưa tìm kiếm.
-Này, phòng hiệu trưởng có chuyện đó.
Tiếng một nam sinh vang lên làm bước chân hắn khựng lại. Đúng rồi, hắn chưa tìm ở đó. Vui mừng, hắn lập tức hướng cầu thang lên lầu mà chạy.
~~♥
~~♥

~♥
RẦM /// Cánh cửa phòng hiệu trưởng nguyên vẹn lúc nào giờ đã bị sứt ra một phen sắt nhờ bàn chân bạo lực của ai đó.
Mọi người ngước mặt ra nhìn. Chỉ thấy một thân ảnh nam tính lao như bay vể phía Thiên My, gắt gao ôm nó chặt trong lòng.
-Anh bị làm sao vậy_Thiên My ngạc nhiên, hơi bực bội đẩy hắn ra, mặc dù có chút không nỡ.
Gia Phong không để ý hành động của nó. Vùi đầu vào mái tóc nó khẽ nói: "Em biết tôi lo lắm không?"
Mày nó nhíu lại nó có gì mà để lo, chả lẽ là chuyện ả Thanh Trúc, chuyện này không to lớn. Chỉ là, hành động của hắn lúc này cứ như nó vừa cõi nguy hiểm trở về. Rốt cuộc là gì đây?
Bỗng dưng, miệng Thiên My giật giật, ở đây tổng cộng có sáu người. Cư nhiên hắn lại không biết xấu hổ mà ôm nó. Tức giận trong lòng, lực đẩy ở tay nó càng mạnh. Nhưng mãi vẫn chưa cạy được cánh tay hắn ra.
Tâm trạng của nó là vậy, chứ nó đâu biết rằng trong hắn cứ như bị tháo bỏ từng sợi xích. Nhưng bàn tay vẫn ôm lấy nó, hắn không hề quan tâm những ánh mắt trợn ngược, tức giận xung quanh đang nhìn mình.
Chỉ nghĩ tới nó sắp rời xa hắn thôi là trong lòng hắn đã tức giận hừng hực. Hắn thề sẽ cho nó mãi mãi phải bên cạnh hắn. Theo người con trai khác thì cũng đừng hòng. Chặt mất chân không cho nó chạy cũng được. Hắn không quan tâm nó bị tàn phế, hắn đủ mọi thứ để chăm sóc nó. Thời gian hắn cho nó vô điều kiện. Chỉ cần nó ở bên cạnh hắn thôi. Không hiểu sao, người con gái này lại làm hắn si mê đến thế. Càng nghĩ vòng tay ôm nó càng chặt hơn làm nó muốn nghẹt thở.
-Tại sao anh ôm nó, buông ra đi_Một thân hình cất giọng chanh chua chen vào giữa nó và hắn làm hai người tách ra.
Nó ngồi phịch xuống ghế thở dốc. Mặt đỏ lên vì bị lực chèn ép.
Gia Phong trừng mắt tức giận vì cô gái trước mặt cản hắn ôm nó. Định dạy dỗ cô ta thì một giọng nói quen thuộc của Tử Huy vang lên.

-Giải quyết chuyện của Thanh Trúc đi_Tử Huy bắt chéo chân. Nhàn nhạt nói. Lòng thì tức giận vô cùng.
-Tôi..._Tiếng hơi run run nhưng vẫn còn uy nghiêm của hiệu trưởng vang lên.
-Đuổi học đi_Nó sau khi bình thường lại, cất giọng nói.
-Chuyện gì??
~~♥
~~♥
~♥
Sad: Là la lá la la, cmt nhận xét diiiie...... ㅠㅁㅠ



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.