Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 33: Vị huynh đệ gặp trên đường



“Các ngươi nghe cho rõ đây… Núi này ta là đại vương … Các ngươi mau móc toàn bộ tiền bạc của nải trên người … giao ra đây… Ta liền… để các ngươi an toàn đi qua… Nếu không…. Nếu không…” Cứ “nếu không” hết nửa ngày, mà nếu không cái gì nữa hắn cũng chẳng nói cho trọn vẹn, ngược lại gương mặt vốn đen đúa bẩn thỉu của hắn lại xuất hiện một tầng mây đỏ.

Vô Diễm lạnh lùng nhìn kẻ trước mặt mình, vừa nhìn liền biết đây là lần đầu tiên đi chặn đường cướp bóc của thằng nhóc choai choai này, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét và mệt nhọc, vỗ nhẹ nhẹ vai Lục Tiểu Thanh, ý bảo nàng không phải sợ, đang định mở miệng nói gì đó.

Ai biết được Lục Tiểu Thanh lăn lông lốc một vòng từ trong lòng Vô Diễm bò ra ngoài, nhảy xuống xe, bước ba bước tới vỗ vai thằng nhóc đang có ý định chặn đường cướp của nàng, rất nghiêm trang nàng nói: “Người anh em này? Dám đến địa bàn của ta giành giật lợi lộc với ta hả? Tiểu tử, mau mở to mắt ra, căng tai ra mà nghe cho rõ lời vàng ý ngọc bổn đại gia đây sắp sửa truyền thụ cho ngươi, ngươi thật to gan dám đến địa bàn của ta hoạt động bừa bãi, phí bảo hộ đã

nộp đủ chưa? Họ gì tên gì mau khai ra cho đại gia ta biết dễ bề xử trí!”

Tên tiểu tử kia nghe Lục Tiểu Thanh “bắn” một tràng, nhất thời ngơ ngẩn đứng đờ ra, thì thào nói không ra lời, vẻ mặt hoang mang, hoảng sợ cùng bất an. Lục Tiểu Thanh quay sang Vô Diễm nháy mắt tinh nghịch với chàng một cái, sau đó quay lại nhìn tên cướp rõ ràng đã bị mình hù dọa đến hồn vía lên mây: “Ngươi ở sơn trại nào? Quả thực khiến chúng ta vô cùng mất mặt, cướp bóc cũng được coi là một nghề nghiệp, mà đã là nghề nghiệp thì tất nhiên phải có đạo đức nghề nghiệp rồi, tại sao khẩu hiệu lại có thể ỉu xìu như bánh mì nhúng nước thế hả? Sao lại qua loa đại khái thế được! Nghe đây, tiền bối ta hôm nay sẽ dạy cho ngươi hai chiêu.” Lục Tiểu Thanh hắng giọng rồi trịnh trọng nói: “Núi này do ta mở, cây này do ta trồng. Nếu muốn từ đây qua, phải để lại lộ phí. Nghe rõ rồi chứ? Làm chuyện gì thì việc tất yếu nhất vẫn là khẩu hiệu phải rõ ràng vang dội, ngươi nghe ta nói có bao nhiêu văn nhã, bao nhiêu thuyết phục, bao nhiêu…”

@langngoccac.wordpress.com@

Lời còn chưa dứt đã bị Vô Diễm từ phía sau tiến lên cốc cho một cái đau điếng, Lục Tiểu Thanh ôm đầu tức giận xoay người trừng mắt nhìn Vô Diễm gào lên: “Huynh làm cái quái gì vậy?”

Vô Diễm mặt đen sì lườm lườm Lục Tiểu Thanh, chàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta còn không biết nàng cũng có bản lĩnh đi làm thổ phỉ cơ đấy? Nàng cái gì chả hay ho tốt đẹp thì học nhanh lắm, khăng khăng đi học mấy thứ nhố nhăng này, cái đầu của nàng như thế nào lớn lên được?”

@langngoccac.wordpress.com@

Lục Tiểu Thanh thấy khuôn mặt lạnh như băng của Vô Diễm từ từ chuyển sang màu tím tái, tức giận ngập tràn, cực hiểu không nên dứt lông trên đầu lão hổ, hắc hắc cười trừ hai tiếng: “Thiên tài thì ba trăm sáu mươi ngành nghề đều tinh thông am hiểu, đặc biệt không khéo ta chính là đại diện tiêu biểu cho lớp thế hệ thiên tài siêu việt kia, ối a~, đừng đánh, ta không nói nữa là được chứ gì!” Mắt thấy Vô Diễm xắn tay áo chuẩn bị động thủ, nàng vội ba chân bốn cẳng chạy tới núp sau lưng tên tiểu thổ phỉ còn đứng đờ ra, chẳng biết có phải đầu óc nàng có vấn đề hay không?

@langngoccac.wordpress.com@

Vô Diễm mặt tím đen dữ tợn trừng mắt nhìn Lục Tiểu Thanh, rồi lại quay sang nhìn thằng nhóc đen đúa vẫn đứng đơ ra như khúc gỗ trước mặt mình, quát: “Còn không mau cút cho khuất mắt ta!”

Thằng nhóc vừa mới bị Lục Tiểu Thanh ăn bậy nói bạ hù dọa, cho rằng bản thân mình hôm nay xui xẻo thực sự đụng ngay tổ tông nhà cường đạo, đã sớm hồn lìa khỏi xác. Lại nói, người tên Vô Diễm này toàn thân tản ra khí chất cương ngạnh, không nói lời nào, nhưng cũng toát ra khí lạnh có thể hù chết người, chàng mới chỉ tức giận gầm lên một câu đã khiến thằng nhóc hai chân mềm nhũn, nửa chữ cũng không dám “bật” run rẩy xoay người bắt đầu chạy trốn.

@langngoccac.wordpress.com@

Lục Tiểu Thanh lúc này còn đang đứng sau thằng nhóc loáng một cái đã túm chặt lấy cánh tay nó: “Chậm đã!” Thằng nhóc vẻ mặt sợ hãi, cố gắng đè nén sự sợ hãi mà nói: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Vô Diễm vẻ mặt chán ghét nhìn Lục Tiểu Thanh túm chặt lấy cánh tay gầy nhẳng bẩn đến mức không thể bẩn hơn của thằng nhóc, quát: “Buông ra mau!”

@langngoccac.wordpress.com@

Lục Tiểu Thanh không thèm để ý tới Vô Diễm nữa, dùng sức giật ngược thằng nhóc trở lại: “Hắn thả ngươi đi, nhưng ta chưa nói muốn thả ngươi đi. Nói, nhà ngươi ở đâu? Ta muốn đến nhà của ngươi.”

Thằng nhóc cả kinh cố giãy giụa không cho Lục Tiểu Thanh nắm chặt lấy tay nó, vùng lên muốn chạy trốn. Lục Tiểu Thanh sớm đã nghĩ tới nó sẽ phản ứng như vậy, một tay nắm cực chắc cánh tay của nó, thằng nhóc cho dù giãy giụa, vùng vằng, cố thế nào đi nữa cũng không dứt tay ra nổi, nóng lòng sốt ruột quẫn bách dùng cánh tay còn lại chưa bị kìm kẹp để tìm đường thoát, trong tay kia còn cầm một cái rìu, mà trong lúc này thằng nhóc ngu ngốc này quýnh lên đã hoàn toàn quên béng đi chuyện đó, vung tay giáng một rìu vào đầu Lục Tiểu Thanh.

@langngoccac.wordpress.com@

Lục Tiểu Thanh kinh hãi còn chưa kịp buông tay, Vô Diễm ở bên cạnh phản ứng nhanh như cắt, chớp mắt đã che trước mặt Lục Tiểu Thanh, tay chàng kìm chặt cán rìu của thằng nhóc, tay kia nắm lấy cẳng tay của thằng nhóc định gập ngược nó lại. Lục Tiểu Thanh sớm biết Vô Diễm có võ công, vội nói: “Đừng làm tổn thương nó!”

Vô Diễm hừ lạnh một cái, giật lấy cái rìu, đạp cho nó một cước khiến thằng bé lộn mấy vòng trên mặt đất, nhưng cũng không ra tay nặng lắm. Bị đạp nằm bẹp dí dưới đất, miệng thằng nhóc cũng rớm máu, có lẽ lúc này giành giật cái rìu với Vô Diễm nên bị chấn thương, trên đùi cũng tí tách máu chảy không ít, thằng nhóc đầu đau như búa bổ, trên trán lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn kiên cường không rên lên tiếng nào, chỉ hướng về phía Lục Tiểu Thanh nói: “Mới vừa rồi ta… Ta không phải cố ý, ta quên mất trên tay cầm rìu!”

@langngoccac.wordpress.com@

Lục Tiểu Thanh thấy thằng nhóc mặc dù bị thương, nhưng cũng may toàn là vết thương ngoài da, nhiều lắm thì đau nhức một lát mà thôi, nghĩ đến Vô Diễm tuy rằng không ra tay quá tàn nhẫn, thế nhưng cũng không thể không dạy cho thằng nhãi lỗ mãng này một bài học thích đáng được, như thế mới phù hợp với tính cách có thù tất trả của nàng chứ. Nghĩ sao làm vậy, nàng lập tức chạy tới trước mặt thằng nhóc, hùng hùng hổ hổ hỏi: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết nhà ngươi ở đâu? Ta nói ta muốn tới nhà ngươi!”

@langngoccac.wordpress.com@

Thằng nhóc khó khăn xé rách một phần tấm áo vốn đã rách tả tơi đến mức không thể chịu nổi, để băng bó vết thương trên đùi mình, khập khiễng đứng lên, ánh mắt van cầu nhìn Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh nhíu mày, nói: “Mau dẫn đường!” Vẻ mặt của thằng nhóc không ngừng biến hóa, cuối cùng đành cam chịu cắn răng đi về phía trước.

@langngoccac.wordpress.com@

Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh nhảy lên xe ngựa thì cau mày hỏi: “Nàng làm cái gì vậy? Nhà của những kẻ như thế này thì có gì hay ho, đừng làm bẩn thân phận chính mình.”

Lục Tiểu Thanh dữ tợn trợn ngược mắt nhìn Vô Diễm: “Từ trước tới nay chưa bao giờ ta nói qua ta là người có thân phận, huynh có đi hay không? Không đi, ta tự mình đi, hừ!” Vô Diễm vẻ mặt tức giận, nhưng cuối cùng vẫn vì lo lắng Lục Tiểu Thanh đi một mình gặp bất trắc, tâm không cam tình, không muốn đành phải đi theo.

@langngoccac.wordpress.com@

Nhà của thằng nhóc thật đúng là không phải xa bình thường, đi vài dặm đường mà vẫn chỉ thấy rừng rú, càng ngày càng hiểm trở, xe ngựa cũng không thể đi lên được nữa, đem ngựa cột vào một bụi cây góc khuất, mấy người đành cuốc bộ mà lên. Đi thêm bảy tám dặm, trèo qua một ngọn núi, băng qua mấy con suối nhỏ, thế mà thằng nhóc này còn dám nói chỉ cần trèo qua một ngọn núi nữa thôi là tới ngay rồi.

@langngoccac.wordpress.com@

[Dặm: đơn vị đo chiều dài, bằng 1/2 km]

Lúc này Lục Tiểu Thanh đã xúc động muốn giết người, hít sâu một hơi rồi chỉ thẳng vào mặt thằng nhóc quát: “Liễu Đại Ngưu, nếu ta phát hiện ngươi muốn gạt ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết đâu đấy. Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi, ta cần nghỉ ngơi một lát.” Nói xong đặt phịch mông xuống phiến đá, hồng hộc thở phì phò.

Vô Diễm cau mày nói: “Đứng lên đi, còn ra bộ dạng gì nữa, không có một chút rụt rè vốn có của nữ tử gì cả.”

@langngoccac.wordpress.com@

“Rụt rè, ăn được sao? Nếu không phải còn có huynh ở đây thì ta đã sớm nằm thẳng cẳng ngay tại đây rồi, ôi trời ơi, đói bụng quá đi mất.” Lục Tiểu Thanh đầu cũng không thèm ngẩng lên vô cùng khinh bỉ thuyết rụt rè của Vô Diễm, kéo xuống một bao tải nặng trịch trên lưng mình xuống, rút ra một cái đùi gà hương thơm ngào ngạt. Vô Diễm này thực sự không phải người tốt, chuyện đầu tiên chàng làm khi bắt đầu lên đường là hùng hồn tuyên bố, đồ của ai người nấy cầm, nghĩ đến thật là lợi cho chàng, trên người chàng một bao quần áo cũng không có, còn Lục Tiểu Thanh trên người lại có đến hai bao to vĩ đại, một bao không cần nói cũng biết là vàng bạc trang sức, bao còn lại tất nhiên là lương thực đi đường rồi.

Liễu Đại Ngưu nhìn thấy Lục Tiểu Thanh miệng nhồm nhàm dính đầy dầu mỡ, lại ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn, không nhịn được nuốt nước miếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào thứ trên tay Lục Tiểu Thanh, hồi lâu cũng chưa chớp mắt.

@langngoccac.wordpress.com@

“Đại Ngưu, tại sao ngươi lại đi ăn cướp? Cho ta một lý do, chỉ cần ta cảm thấy được, ta liền cho ngươi một cái đùi gà.”

Liễu Đại Ngưu suy nghĩ một chút như thể vắt óc tìm cho ra lý do làm hài lòng Lục Tiểu Thanh, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cúi đầu ủ rũ đáp: “Trong nhà không có đồ ăn.”

Lục Tiểu Thanh thấy Đại Ngưu vẻ mặt buồn bã không giống nói dối, lại xem cử chỉ lúc ban đầu của nó cũng đúng với những gì nàng đã suy đoán, liền gật đầu mở cái bao thứ hai chỉ còn lại một cái đùi gà ra, rút cái chân gà quăng cho Đại Ngưu rồi vứt cái bao rỗng ấy xuống đất.

@langngoccac.wordpress.com@

Đại Ngưu hai tay đón lấy đùi gà, đặt ở chóp mũi ngửi rồi lại ngửi, sau đó nhẹ nhàng cắn một miếng, bộ dạng hưởng thụ kia không thể dùng từ ngữ để diễn tả đầy đủ được. Nuốt xuống, một lúc lâu sau, không nhìn, không ngửi nữa, Đại Ngưu đứng dậy nhặt cái bao rỗng Lục Tiểu Thanh vừa vứt lên, động tác cẩn thận nhẹ nhàng dùng cái bao bọc đùi gà lại, bọc lại kỹ càng rồi cầm chặt trong tay, không ngừng liếm dầu mỡ đầy miệng.

Lục Tiểu Thanh khó hiểu, hỏi: “Đại Ngưu, tại sao không ăn nữa? Có phải ăn không ngon không?”

Đại Ngưu vội vàng lắc đầu nói: “Không phải, rất ngon, thực sự rất ngon, ta chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy, cho tới ngày hôm nay ta mới biết đùi gà trong truyền thuyết nó như thế nào, thì ra nó có hương vị như thế này, ta muốn mang về cho cha mẹ, và đệ đệ muội muội ở nhà cùng ăn, bọn họ nhất định vui mừng lắm.” Vẻ mặt Đại Ngưu chợt lộ ra chút ấm áp cùng hạnh phúc, ngay sau đó lại ảm đạm buồn bã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.