Cùng xuất hiện với tiếng thần chú là gương mặt đen sì rõ ràng dù ngay trong bóng đêm của Snape.
Snape định hái dược liệu nở đúng vào trăng tròn, và đi vào Rừng Cấm chọn thêm ít dược liệu hiếm gặp, không ngờ lại nghe được tiếng học trò loáng thoáng đâu đây và tiếng động vật pháp thuật cỡ lớn đang chạy.
Tuy khó tính, nhưng Snape là một giáo sư có trách nhiệm, anh vội vàng chạy qua. Cũng may anh cách đám Bill không xa, có thể nhanh chóng đi tới nơi xảy ra sự cố, cũng đúng lúc cứu được hai thằng nhãi cực kỳ ngu xuẩn ngay trước mặt con quỷ khổng lồ.
Snape liếc hai thằng nhóc đang thở phào vì anh tới, hừ lạnh một cái rồi đi lên trước che cho chúng.
Quỷ rừng nhỏ hơn con quỷ mà Harry Potter gặp vào hồi năm nhất, sức chiến đấu cũng không cao bằng, mà Snape là một phù thuỷ hắc ám giỏi giang, chỉ bằng vài thần chú, con quỷ đã bị gục ngã.
Snape xoay người lạnh lùng nhìn hai phù thuỷ nhỏ đang há hốc miệng vì con quỷ rừng to tướng đã ngã vật xống đất, sau đó mấp máy đôi môi mỏng: “Tôi nghĩ tôi nên chúc mừng nhà Weasley thôi nhỉ, rốt cuộc dòng máu quỷ khổng lồ của cậu Bill Weasley đã thức tỉnh rồi, mà hiển nhiên vì có được dòng dõi vĩ đại ấy mà cậu chàng phấn khởi không ngủ được, mau chóng đến nhận họ hàng với đồng loại có IQ thấp hơn cả sên, trong đầu chỉ toàn cỏ như thế này đây. Tôi nghĩ cha mẹ của trò Weasley hẳn phải vui mừng lắm thay, vì sau này họ lại có thêm một đám họ hàng hiển hách như thế; có lẽ ngài hiệu trưởng cũng sung sướng lắm, càng nhiều Weasley vào Hogwarts, tộc đàn quỷ trong Rừng Cấm tăng lên không ít thành viên mới. Gryffindor trừ 50 điểm, mỗi trò.”
Merlin ơi, dù ổng đã cứu mình nhưng không thể nào thay đổi được sự thực ổng là một lão dơi già độc mồm, không thể nói được câu nào hay ho. Bill và Kevin sắc sảo nghĩ.
Snape vung đũa phép gọi Thần Hộ mệnh là một con Tử Xà rất lớn, nó xì xì vài tiếng cùng hai cậu bé đang nín thở, Snape nói với nó vài câu rồi bảo hai đứa trẻ đuổi theo mình.
Snape nhanh chóng xuyên qua khu rừng, hai cậu bé hơi vất vả theo sát. Sau vài ngã rẽ, họ đã tới được ngoài Rừng Cấm.
Giáo sư McGonagall chỉ choàng một chiếc áo khoác bên ngoài áo ngủ đang đứng đó, bà nhận được thông báo từ Thần Hộ mệnh của Snape nên mới tới.
“Merlin ơi, trò Weasley và trò White nữa, tôi không thể tin được, sao hai trò dám lẻn vào Rừng Cấm thế hả? Nếu không phải có giáo sư Prince đúng lúc ở đó thì chắc có lẽ tôi phải báo cho cha mẹ hai trò đến nhặt xác con họ rồi!” Giáo sư McGonagall vội vàng kiểm tra cho hai cậu bé để chắc chắn chúng không bị thương rồi lớn tiếng trách cứ.
“Cám ơn thầy Severus.” Sau khi dạy dỗ hai học trò nhà mình một cách nghiêm khắc, McGonagall mới chân thành nói lời cảm ơn Snape, nếu không phải đúng lúc thầy ấy hái thuốc ở rừng thì thiết nghĩ hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Bà vốn không đồng ý Dumbledore để Snape tới giảng dạy ở trường, vì anh quá trẻ, còn bởi anh đã từng là một Tử thần Thực tử, nhưng giờ thấy Snape có thể bỏ qua mâu thuẫn cứu học trò nhà Gryffindor, bà thay đổi ấn tượng hẳn, ánh mắt nhìn Snape cũng dịu dàng hơn.
Snape chỉ gật gật đầu, nói với McGonagall vài câu về việc trừ điểm rồi giao hai đứa trẻ cho bà, đợi chúng bị phạt lần hai, sau đó vào rừng lần nữa.
Có lẽ McGonagall biết Snape là một người cuồng độc dược, bà nghĩ hai đứa trẻ đã khiến Snape không kịp hái được vài loại dược liệu nào đó, chắc anh quay lại tiếp tục công việc dở dang nên không để ý. Bà kéo hai đứa về lâu đài, định tới bệnh thất để bà Pomfrey kiểm tra lần nữa cho chắc ăn, nếu không có vấn đề thì phải nghĩ kỹ xem phạt chúng thế nào đây.
Snape đi vào rừng, anh không để ý những dược liệu trên đường, trực tiếp đến thẳng chỗ vừa gặp hai đứa trẻ. Lúc này con quỷ rừng vẫn nằm bẹp ở đó, cơ thể nó cũng có vài loại dược liệu, nhưng Snape không tiến lên, anh chỉ đứng yên.
Một lúc lâu anh mới lên tiếng; “Mày còn chưa ra sao?”
Trả lời anh là bóng đêm yên lặng cùng tiếng gió xôn xao thổi qua nhánh cây.
Snape cười cười: “Sectumsempra.” Thần chú anh chĩa thẳng về phía một cái cây.
“Khoan đã, tôi nhận thua.” Một sinh vật màu đen bay lên, phi về phía Snape.
Snape tránh né theo bản năng.
“Vampire?” Đó là một con dơi đen rất to, nhưng Snape không coi nó là một con dơi bình thường. Loài dơi biết nói chỉ đại diện cho một sinh vật, con cưng của bóng đêm – vampire mà thôi.
Snape cảm thấy hình như mình đã mất rất nhiều ký ức, ngoài thân thế của hai đứa bé nhà mình thì từ khi tỉnh lại ở Azkaban sức mạnh anh tăng lên nhiều, tính cảnh giác cũng trở nên mạnh hơn. Bởi vậy khi tới chỗ đám Bill đang gặp nguy hiểm anh đã nhận ra một sinh vật đang ẩn núp xung quanh, anh không biết đó là phù thuỷ hay sinh vật pháp thuật nào khác, chỉ đành mau chóng đưa hai thằng nhãi kia ra ngoài rồi mới quay lại thăm dò.
Vì không thể biết đó là gì, Snape chỉ có thể dùng một lời nguyền mang tính sát thương nặng bắn về phía anh phát hiện, không ngờ bay ra một con dơi. Nó đến gần Snape thì biến thành con người, mái tóc màu vàng sáng trở nên rực rỡ trong bóng đêm, là một người cực kỳ điển trai, trong số người Snape quen thì chỉ có Lucius Malfoy là có thể sánh cùng. Tuy nhiên anh lại có suy nghĩ hắn có thói khoe khoang giống hệt Lucius, nếu tên kia là một con công trắng thì người trước mắt là một con công vàng, hoặc có thể nói là một con dơi vàng.
Snape không lên tiếng, chỉ nắm chặt đũa phép trong tay. Hiện tại anh đang dùng đũa phép lấy từ biệt thự Prince, nhưng xà trượng giống hệt nhà Malfoy được anh để ở nhà, anh cũng không muốn cầm một cái gậy chống khoe mẽ y hệt Malfoy.
“Haha, tôi không có ác ý mà.” Nhìn Snape căng thẳng, vampire tóc vàng vội xua tay, chẳng qua Snape không tin, vẫn cứ mang vẻ sẵn sàng đón địch.
“Thật đấy,” Vampire tóc vàng bất đắc dĩ giải thích, rồi hơi ảo não cúi đầu nói mấy câu Snape không hiểu, chắc là đang lầm bầm chửi rủa tên phù thuỷ đối diện, vampire người gặp người thích hoa gặp hoa nở như anh lại không đáng tin vậy ư.
“Trên thực tế tôi cũng là nhân viên Hogwarts thuê nha.” Anh ta lại muốn giải thích với Snape.
“Tôi chưa nghe Dumbledore đề cập tới chuyện thuê một vampire cả.” Giọng điệu Snape vẫn lạnh băng, “Chẳng lẽ cụ ta muốn thay đổi chủng tộc cho đám nhãi con Hogwarts, từ quỷ con thành vampire con chăng?”
“Dumbledore? Ông ta còn chưa có tư cách này. Tôi không hiểu tại sao hiệu trưởng Hogwarts lại là một kẻ có sở thích kỳ lạ vậy đấy.” Vampire rất không có thiện cảm với Dumbledore.
Snape đồng ý quan điểm này, nhưng anh vẫn giữ cảnh giác, dù từ đầu vị này đã tỏ ra thân thiết, “Vậy không biết tôi có vinh hạnh được biết rốt cuộc ai đã thuê anh không, chắc không phải Godric Gryffindor đó chứ?”
Không ngờ vampire vỗ tay đen đét, “Đúng, chính là cái tên Godric xấu hơn tôi ấy.” Nói xong anh ta lấy ra một tấm da dê cũ nát và mang thẳng tới trước cái mũi to của Snape.
Anh nhanh chóng đọc lướt qua nội dung, vì có pháp thuật nên dù tấm da dê đã cũ lắm rồi nhưng hàng chữ trên đó vẫn rất rõ nét. Nếu những gì trên đó là sự thật, cả chữ ký rành mạch kia cũng là thật thì vampire trước mặt đã được chính tay hiệu trưởng đầu tiên của Hogwarts thuê.
“Tôi không ngờ Hagrid còn có một vị đồng nghiệp dị tộc này đấy, nếu lão biết chắc chắn sẽ sung sướng lắm đây, thưa anh Reinhardt Torre.” Snape hơi thả lỏng.
“Lão khổng lồ lai kia cũng có sở thích kỳ quái giống y Dumbledore, một lão lai khổng lồ sao có thể đánh đồng tới vampire cao quý như tôi.” Tuy chức trách không khác nhau lắm, nhưng Reinhardt rất không thích người lai khổng lồ lén nuôi đám sinh vật gớm ghiếc trong rừng rậm, luôn cho rằng đánh đồng hai người là khinh thường anh.
Snape bĩu môi, vampire này khiến anh luôn nhớ tới Lucius, không phải vì hai người giống nhau vẻ bề ngoài mà là tính cách, cũng… khoe mẽ, tự kỷ.
Thấy bầu không khí trở nên dịu hơn, Reinhardt đưa ra lời mời Snape tới nhà nhỏ của anh ta uống chén rượu. Do dự một lát, cộng thêm Reinhardt lơ đãng nói mình cất chứa không ít dược liệu nên anh mới vui vẻ đi.
“Quả nhiên phải liên quan tới độc dược mới thuyết phục được, đúng là đánh chết cái nết không chừa.” Reinhardt khẽ thầm thì.
Reinhardt đi trước dẫn đường, họ vào sâu trong rừng, nơi này là vùng cấm của phù thuỷ, cả hiệu trưởng Hogwarts cũng không cho phép đi vào. Nghe nói nơi này tập trung rất nhiều sinh vật pháp thuật hung dữ, nhưng dọc đường đi Snape không hề nhìn thấy con nào, cùng lắm cũng chỉ ngó được vài dược liệu quý hiếm, nghe nói chỉ sống tại nơi ở của một sinh vật pháp thuật nào đó. Ngay cả thế, tay Snape vẫn cầm chặt đũa phép, luôn luôn đề phòng.
“Đến rồi, chào mừng tới ngôi nhà nhỏ của tôi.” Reinhardt khoan khoái nói
“Nhà nhỏ?” Snape nhìn lâu đài nguy nga trước mặt, hơi hoài nghi nhíu mày.
“Đúng là nhà nhỏ, lâu đài này có tên ‘căn nhà nhỏ của tôi’.”
Snape không khỏi nhíu mày thêm chút nữa.
Được Reinhardt hướng dẫn, họ đi vào cái nơi “nhỏ bé” ấy.
Lâu đài rất trống trải, ngoài họ Snape không cảm thấy có những sinh vật còn sống khác ở đây.
“Chào em yêu, chúng ta có khách này.” Câu chào của Reinhardt khiến Snape tập trung lại.
Anh ta đang nói chuyện với một bức ảnh, trên đó là một quý cô. Cô ấy rất đẹp, dịu dàng mềm mại, cho người ta một cảm giác nhã nhặn hiền hoà.
“Xin chào.” Quý cô hiền lành cười.
“Chào cô.” Snape rất có thiện cảm với cô, hiếm khi nhẹ nhàng chào hỏi.
“Đây là vợ tôi, Hel.” Reinhardt giới thiệu.
Vợ? Bức ảnh chỉ dành cho người đã chết, chẳng lẽ cô ta đã? Snape âm thầm đoán.
Như biết được Snape nghĩ gì, Reinhardt chủ động giải thích: “Hel là phù thuỷ, một ngàn năm trước chúng tôi yêu nhau và lập gia đình. Cô ấy đã qua đời gần 1000 năm rồi.”
“1000 năm, anh không thấy cô đơn ư? Tôi nghĩ vampire có thể biến phù thuỷ thành vampire mà, thế thì hai người đã có thể sống cùng nhau rồi.” Chẳng biết tại sao Snape lại thấy cảm động.
“Ừ, tôi đã từng đề nghị vậy nhưng cô ấy từ chối. Cô ấy nói nếu cô ấy chuyển thành vampire vậy cô ấy không còn là Hel đã từng yêu tôi nữa. Nếu tình cảm chúng tôi thật sự sâu đậm như thế thì dù cuộc đời có ngắn ngủi, tình yêu chúng tôi cũng sẽ vĩnh hằng.” Reinhardt đắm đuối nhìn Hel trong ảnh.
“Đúng, con chúng tôi mà di truyền dòng máu của Reinhardt trở thành vampire sẽ vĩnh viễn sống sót, kế thừa dòng dõi phù thuỷ thì sẽ sống tại giới pháp thuật. Chúng tôi vẫn sẽ quan tâm chúng, nhìn con cháu chúng được sinh ra và lớn lên, đó cũng là sự bền vững của tình yêu.” Helen nhìn lại Reinhardt y như thế.
Snape không nói gì, anh cảm thấy bây giờ Reinhardt và Hel không nên có người thứ ba, anh ở đây chỉ là dư thừa. Anh cảm động bởi tình yêu của họ, trong lòng cứ thấy hụt hẫng.
Snape uống một ly trà, ngồi một lát rồi chào từ biệt. Anh không biết phía sau anh có hai tầm mắt vẫn cứ nhìn mình chăm chú.
“Vợ yêu, nhìn thấy Severus rốt cuộc em yên tâm rồi chứ.” Reinhardt nhìn vợ mình.
“Vâng, tuy rằng Tasandra cả Salazar đều nói cậu ấy sẽ sống tốt, nhưng nếu không nhìn thấy tận mắt em vẫn sẽ lo lắm.” Helga cảm thán.
“Severus đã xuất hiện, không biết hai vị Salazar và Godric tới đâu rồi đây.”
“Ai mà biết, chắc họ đã ở cạnh Severus cũng không chừng.”
Bởi vì chuyện đột ngột này diễn ra khá lâu, trời đã khuya lắm nên Snape trực tiếp floo về nhà.
Sửa sang lại một chút, Snape lập tức vào phòng trẻ con. Vì trở thành ba của hai đứa trẻ, Snape hiện tại cực kỳ chú ý vệ sinh cá nhân, cho nên cái biệt hiệu đã thay đổi từ lão dơi già đầy dầu thành lão dơi già tối thui.
Hai đứa trẻ đang ngủ, Snape ngồi lặng bên chúng, nhìn chằm chằm. “Dù hai đứa tới thế nào thì cả hai đều là con của ba, các cục cưng à.” Hôm nay anh đã nhận ra được một triết lý từ vợ chồng Reinhardt: phải quý trọng những gì mình đang có.
Tuy trước kia Snape đã quyết định sinh con, nhưng vẫn không thấy thoải mái cho lắm. Anh không biết hai đứa trẻ này đến như thế nào, cảm giác không kiểm soát được khiến anh bàng hoàng. Nhưng từ nay anh sẽ vứt bỏ tất cả những băn khoăn, anh chỉ cần biết hai đứa là con anh là được, anh sẽ thay thế người cha không biết tên kia yêu thương tụi nó gấp đôi.
Sau khi Snape rời đi, Gres mở mắt, vừa nãy anh cũng nghe thấy những gì Snape nói. Anh đã hiểu, có lẽ anh cũng có thể vứt bỏ quá khứ bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc đời tươi đẹp mỹ mãn.