Lúc đó, Tạ Quân hơi thở thoi thóp, chỉ nhờ linh dược của sư phụ ban cho mới giữ được chút sinh khí. Chúng ta đưa Tạ Quân trở về chốn núi non ẩn dật.
Trong những ngày Tạ Quân dưỡng thương, ba người chúng ta trò chuyện không ngớt. Chốn thâm sơn cùng cốc vốn khô khan buồn tẻ, hiếm khi có được một người để bầu bạn. Huống chi, đó lại là một trang tuấn kiệt.
Sư tỷ trong những ngày tháng chung sống ấy, lòng xuân dần nảy nở. Còn ta thì một lòng một dạ luyện tập võ nghệ, thầm nghĩ lần sau nhất định phải trụ vững hai mươi chiêu dưới tay sư phụ!
Trước khi Tạ Quân bình phục rời đi, hắn đã có cuộc trò chuyện riêng với sư phụ. Ánh mắt hắn nhìn ta và sư tỷ trước lúc chia ly phức tạp đến nhường nào.
Sư phụ nghiêm khắc cảnh báo chúng ta phải giữ khoảng cách với Tạ Quân, người này tâm cơ thâm trầm, bề ngoài tỏ vẻ đa tình nhưng thực chất lại vô tình nhất, tuyệt đối không được nảy sinh những ý niệm không nên có, nếu không ắt sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Sư tỷ ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng Tạ Quân khuất dạng, chẳng biết có nghe lọt lời sư phụ hay không.
Sau khi Tạ Quân trở về kinh thành, thường xuyên gửi thư cho ta và sư tỷ. Cho đến khi sư tỷ vì những bức thư tình nồng thắm và nỗi nhớ nhung khôn nguôi mà quyết tâm ra đi.
Bất chấp mọi ngăn trở, ngàn dặm xa xôi tìm đến Tạ Quân.
"Sư phụ, An nhi đã suy nghĩ thấu đáo rồi, A Quân là người con yêu thương nhất, con thực sự không thể dứt bỏ được, kính xin sư phụ chấp thuận."
Sư tỷ dập đầu trước mặt sư phụ không biết bao nhiêu lần. Sư phụ giận dữ cầm chổi đuổi theo sư tỷ: "Nếu con dám bước chân ra khỏi cánh cửa này! Vi sư coi như không có đứa đồ đệ như con!"
Sư tỷ vẫn quyết tâm ra đi.
Sư phụ tức giận đến thổ huyết.
Người ra lệnh cấm ta không được qua lại với sư tỷ nữa.
Sau này, qua những lời sư phụ vô tình nhắc đến, ta cuối cùng cũng hiểu rõ chân tướng sự việc.
Thì ra, ngày đó sư phụ ở riêng với Tạ Quân, lại một lần nữa bói một quẻ. Quẻ tượng báo rằng mười năm sau, Đại Khải vương triều sẽ gặp một kiếp nạn lớn, khi Tạ Quân tại vị rất có thể vì không thể vượt qua kiếp nạn này mà dẫn đến họa diệt vong quốc gia!
Vậy Tạ Quân nghiễm nhiên sẽ trở thành vị vua cuối cùng của Đại Khải.
Tạ Quân nghe xong, vô cùng lo lắng, vội vàng hỏi sư phụ cách hóa giải để có thể bình an vượt qua, tiếp tục duy trì sự phồn thịnh của Đại Khải.
Sư phụ chỉ lắc đầu, mặc cho Tạ Quân dùng lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ hay dùng quyền uy bức ép, người cũng không chịu hé răng thêm nửa lời.
Sau này, Tạ Quân chuyển hướng, nhằm vào ta và sư tỷ. Hắn vốn định lợi dụng ta và sư tỷ để ép sư phụ nói ra phương pháp giải quẻ. Nhưng sư phụ đã qua đời.
Tuy nhiên, điều đó cũng không sao, ta và sư tỷ đã thừa hưởng toàn bộ bản lĩnh của sư phụ.
Tạ Quân ắt hẳn vẫn còn những toan tính khác.
Ta thân cô thế cô, sống ẩn sâu trong hậu cung, chỉ có thể mượn tay Tạ Quân để đối phó với Lâm gia.
Nhưng đối với Dung quý phi, ta vẫn có thể dễ dàng chèn ép ả. Ta không ít lần tìm đến cung của Dung quý phi để gây sự. Thêm vào đó, lần trước ả âm thầm tố cáo ta với Tạ Quân nhưng không thành công.
Dung quý phi hễ thấy bóng dáng ta liền run rẩy như chuột gặp mèo, vội vàng tránh xa như tránh tà.
Cả hậu cung râm ran lời đồn đại rằng Tạ Quân có một người con gái yêu sâu đậm suốt nhiều năm, và người đó không ai khác chính là ta.
Chỉ vì ta không chịu gả cho hắn, hắn mới đành lòng hạ mình cưới sư tỷ.
Nghe những lời ấy, ta chỉ khẽ cười lạnh. Không ai trên đời này hiểu rõ Tạ Quân hơn ta. Hắn chẳng yêu thương ai cả, thứ hắn trân trọng duy nhất chỉ là quyền lực và địa vị của bản thân.
"A a a, ngươi muốn giày vò ta đến bao giờ nữa?"
Dung quý phi gần như phát điên gào thét. Niệm An lúc này đang ở trong cung Dung quý phi đập phá tan hoang, đám thủ hạ của ả cũng bị ta trói nghiến thành những cái bánh chưng vô dụng.
"Ngươi đoán xem trong đống thuốc bột đủ màu sắc này, thứ nào mang độc dược?"