Quẻ Bói

Chương 9: Chương 9



 

Ta chẳng thèm nhận lấy chút tình cảm giả dối nào của Tạ Quân, thẳng thừng vạch trần bộ mặt đạo đức giả của hắn. Không ngờ Tạ Quân không những không giận dữ, mà ngược lại còn khẽ bật cười: "Ha, Chỉ Miểu, quả nhiên nàng mới là người hiểu trẫm nhất. Liên thủ với trẫm, còn thứ gì trên đời này mà không có được? Chi bằng nàng hãy thuận theo trẫm, thiên hạ này nàng muốn thứ gì, trẫm đều có thể ban cho nàng!"

 

Tạ Quân dang rộng vòng tay về phía ta, khí thế hào hùng ngút trời. Dường như hắn đã bày ra trước mắt ta cả một bản đồ vĩ đại, một giang sơn thịnh thế, mặc cho ta tùy ý lựa chọn.

 

"Được thôi."

 

Ta đứng dậy, khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười rạng rỡ, tươi tắn với Tạ Quân. Khẽ thì thầm: "Tạ Quân, chàng trả lại mạng cho ta và sư tỷ, có được không?"

 

Ta đột ngột xoay người, rút thanh nhuyễn kiếm giấu bên hông ra. Với một tốc độ nhanh như chớp giật, ta đ.â.m thẳng mũi kiếm sắc lạnh vào yết hầu Tạ Quân.

 

Tạ Quân phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, dường như đã liệu trước được hành động của ta. Hắn nhanh chóng lùi lại một bước, tránh được nhát kiếm chí mạng.

 

Tạ Quân vội vàng rút ra một con d.a.o găm bằng vàng, giơ lên đỡ lấy thanh kiếm của ta. Ta dồn thêm lực vào cánh tay. Ta trừng trừng nhìn Tạ Quân, hận không thể xé xác hắn thành trăm mảnh.

 

Những kẻ đã gây ra đau khổ cho sư tỷ đều đã phải đền tội, chỉ còn lại một mình Tạ Quân!

 

"Tạ Quân, ngày ngươi đặc biệt cho phép ta mang kiếm vào cung, liệu ngươi có từng nghĩ đến việc thanh kiếm này cuối cùng sẽ chĩa vào chính ngươi không?"

 

Tạ Quân bất đắc dĩ lắc đầu, giọng điệu đầy vẻ dạy dỗ: "Chỉ Miểu, trẫm quá hiểu nàng. Từ cái ngày nàng mang Niệm An trở về, trẫm đã biết nàng ôm hận muốn báo thù. Người gây ra nỗi đau sâu sắc nhất cho An nhi chính là trẫm, trẫm biết nàng hận trẫm đến tận xương tủy. Trẫm lúc nào cũng phải đề phòng nàng."

 

Sức lực trong tay ta càng lúc càng suy yếu, cánh tay run rẩy dữ dội. Thanh kiếm suýt chút nữa đã rơi khỏi tay ta.

 

"Ngươi đã hạ độc!"


 

Ta cẩn thận hồi tưởng lại từng cử động của Tạ Quân sau khi hắn bước vào.

 

Hắn đã vung tay áo về phía ta! Thứ thuốc bột c.h.ế.t tiệt kia được giấu ở trong đó!

 

Tốt lắm, ta tính kế Tạ Quân. Tạ Quân cũng không hề kém cạnh, hắn cũng đã tính kế ta.

 

"Nàng yên tâm, thứ thuốc bột này chỉ khiến nàng tạm thời mất hết sức lực, giảm bớt mối đe dọa cho trẫm, chứ không phải là độc dược. Nàng vẫn còn có giá trị lợi dụng đối với trẫm, trẫm không muốn nàng chết."

 

Ta nghiến răng cắn rách đầu lưỡi, dồn hết chút sức tàn lao về phía trước. Sắc mặt Tạ Quân khẽ trầm xuống, con d.a.o găm bằng vàng lạnh lẽo kề vào cổ ta, lưỡi d.a.o sắc bén rạch một đường đau đớn trên da thịt: "Chỉ Miểu, đừng cố gắng thách thức sự kiên nhẫn của trẫm nữa. Tuy trẫm không nỡ g.i.ế.c nàng, nhưng trẫm hoàn toàn có thể khiến nàng phải chịu chút khổ sở!"

 

Như thể không hề nhìn thấy con d.a.o găm đang kề sát cổ, ta vẫn kiên quyết tiến lên phía trước. Dao găm từng chút một lún sâu vào da thịt, dòng m.á.u tươi chói mắt chảy dọc xuống cổ ta, nhuộm đỏ cả vạt áo.

 

"Tạ Quân, ngươi số mệnh đã định sẵn có kiếp này, giang sơn này vốn không thuộc về ngươi, dù ngươi có hao tâm tổn trí đến đâu cũng vô ích, không thể giữ được!"

 

"Đó là ngôi vị hoàng đế mà trẫm đã khổ tâm mưu đồ mới có được! Trẫm đã đạp trên núi thây biển m.á.u để leo lên! Trẫm nói giữ được thì nhất định sẽ giữ được!"

 

Lời nói của ta đã chạm đến sự kiêu ngạo của Tạ Quân, khiến hắn kích động. Tạ Quân gằn giọng: "Trẫm nhất định sẽ trở thành một minh quân lưu danh thiên cổ!"

 

"Thật là một giấc mộng đẹp, c.h.ế.t đi! Tên hoàng đế chó má!"

 

Trong lúc ta và Tạ Quân đang giằng co, Niệm An lặng lẽ vòng ra phía sau lưng hắn, dồn hết sức lực giáng một đòn nặng nề vào lồng n.g.ự.c hắn.

 

Tạ Quân phun ra một ngụm m.á.u tươi. Con d.a.o găm bằng vàng rơi xuống đất, hắn ôm chặt ngực, lảo đảo lùi lại mấy bước.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.