Thấy Kỷ Thanh Phỉ phải đi, ngồi dưới đất Hồng Thường nhịn không được mở miệng, gọi Kỷ Thanh Phỉ một tiếng, hai tròng mắt bà hàm chứa nước mắt, vẻ mặt bi thương nhìn Kỷ Thanh Phỉ.
Ý cười trên mặt Kỷ Thanh Phỉ chậm rãi giấu đi, nàng rũ mắt nhìn Hồng Thường trên mặt đất, nội tâm có một chút mềm mại.
Người này, là mẫu thân sinh dưỡng nàng mười mấy năm a.
Hồng Thường trên mặt đất ngẩng đầu, đối Kỷ Thanh Phỉ lấy tình nói:
“Con từ nhỏ đã được nuông chiều từ bé, là mẫu thân đem con xem như châu như bảo mà nuôi lớn lên, ở nơi như Nam Cương, toàn là man di, nghe nói còn ăn tươi nuốt sống, mọi người đều lấy xà, trùng, chuột, kiến làm bạn, Phỉ nhi, con cần phải nhìn đại thể, đương kim...... Thân thể không khoẻ, lại không có con nối dõi, lấy đại ý của Thái Hậu nương nương, Trấn Bắc vương tương lai.... có kỳ a.”
Này là lí do duy nhất Kỷ phủ trăm phương nghìn kế đều phải leo lên lung lạc Nhiếp Cảnh Thiên, nếu Nhiếp Cảnh Thiên tự mình nỗ lực, Thái Hậu lại khuynh lực nâng đỡ, tương lai Nhiếp Cảnh Thiên muốn đoạt được thiên hạ, nhất định sẽ có tương lai.
Cho nên Kỷ Thanh Phỉ tạm thời làm thiếp thất Nhiếp Cảnh Thiên thì thế nào? Nếu tương lai Nhiếp Cảnh Thiên lên thiên tử, cho dù chỉ là làm thiếp của hắn, cũng là dưới một người trên vạn người.
Tổng so với việc nàng ở Nam Cương, cùng man di ăn tươi nuốt sống pha trộn thì tốt hơn nhiều.
Nói nữa, nếu Kỷ Thanh Phỉ làm thiếp Nhiếp Cảnh Thiên, tương lai tất nhiên là một vị sủng phi, như vậy địa vị của Hồng Thường ở Kỷ phủ, lại thêm củng cố một tầng, ít nhất không bao giờ sợ yêu nữ như Trang Xu, tới uy hiếp vị trí đích phu nhân Kỷ phủ của bà ta.
Kỷ Thanh Phỉ nguyên bản có chút động dung, lại bởi vì Hồng Thường nói, dần dần nhiễm thanh lãnh, rồi sau đó khôi phục lý tính cùng cẩn thận của nàng.
Chỉ thấy nàng rũ mắt, lông mi nhẹ phiến, trên mặt lộ ra một tia ý cười trào phúng, thẳng nói:
“Kia, thật cảm ơn ý tốt của phu nhân, không cần phải thay bản tôn suy xét như thế, cảm tình là cảm tình, nếu trộn lẫn quá nhiều tạp chất, tràn ngập ích lợi cùng tính kế, liền sẽ mất đi vui mừng cùng tâm ý vốn có, cho dù tương lai Trấn Bắc vương có vinh hoa phú quý như thế nào, bản tôn chung quy là không được chết già, tự nhiên, Trấn Bắc vương như thế, cùng Kỷ phủ cũng như thế.”
Nàng mong đợi Hồng Thường có thể hiểu được, thực tế từ xưa đến nay, trong nội trạch hậu cung vốn không phải là nơi thái bình gì, một Kỷ phủ nho nhỏ, đều là thời thời khắc khắc tràn ngập ngươi lừa ta gạt, càng đừng nói đến hậu cung ba ngàn giai lệ.
Kỷ Thanh Phỉ nếu bởi vì tương lai Nhiếp Cảnh Thiên sẽ làm chủ thiên hạ, mà từ giờ trở đi, đều phụ thuộc vào Nhiếp Cảnh Thiên, lấy lòng hắn, thuận theo hắn, làm hắn cả đời này cũng chỉ cưới một mình nàng sao?
Vô luận đế vương si tình cỡ nào, cũng sẽ bởi vì các loại quan hệ ích lợi, có được một tòa hậu cung trăm hoa đua nở, Kỷ Thanh Phỉ lại cam tâm bị nữ nhân khác cướp đoạt trượng phu của nàng sao?
Nàng nhất định sẽ khuynh tẫn toàn lực mà mưu tính, diệt trừ một cái lại một cái có ý đồ cướp đi sự sủng ái của trượng phu nàng, sau đó làm bản thân mình từng bước một luân hãm, trở nên cùng mỗi một giai lệ trong hậu cung tràn ngập ai oán giống nhau, nàng sẽ trở thành một Hồng Thường thứ hai, tính kế thiếp thất trong nhà, tính kế bà bà tiểu cô, cuối cùng, liền ngay cả nữ nhi của mình cũng đều phải tính kế.
Mọi người, đều sẽ trở thành quân cờ để củng cố địa vị của nàng, mọi người.
Kỷ Thanh Phỉ nhìn Hồng Thường rơi lệ đầy mặt trên mặt đất thật sâu, nàng hơi hơi hành lễ một cái, mang theo một chút cung kính, hướng trên đầu gối Hồng Thường thả một hộp gỗ sơn son, lại đối Hồng Thường nói:
“Ân sinh dưỡng, không có gì báo đáp, đây là Thiên Kim đan, Kỷ phu nhân sau khi ăn vào, từ nay về sau sống lâu trăm tuổi, tâm khoan mắt sáng, thân thể cường kiện, thanh xuân vĩnh bảo, vạn sự vô ưu.”
Đây là báo đáp của nàng đối Hồng Thường, tuy rằng Hồng Thường lựa chọn tính kế nàng, nhưng Kỷ Thanh Phỉ đều đem ân oán làm đến rõ ràng, mới không thẹn với tâm.