Quế Đường Phong Hữu Thời - Đại Bao Tử

Chương 62: Không tách rời (Cao H)



Nàng dừng ở trước môi Tinh Thần, cũng bất quá chỉ là dừng lại trong giây lát, cũng không có chủ động, nhưng lại mang lên một ít câu dẫn liền ngay cả Kỷ Thanh Phỉ đều khó có thể phát hiện.

Nàng đây là thẳn thắn câu dẫn Tinh Thần.

Không ngoài ý muốn của nàng, Tinh Thần căn bản là vô pháp kháng cự nàng đến gần, không đợi Kỷ Thanh Phỉ hôn hắn, môi hắn liền áp lại đây, trực tiếp chạm vào môi Kỷ Thanh Phỉ.

Hắn vốn chính là như vậy, ở trước mặt Kỷ Thanh Phỉ tình thân tự chủ đều cực kì kém, nàng trêu chọc hắn như vậy, Tinh Thần rốt cuộc là nhịn không được.

Mà Kỷ Thanh Phỉ, nàng hoàn toàn không biết bản thân mình làm sao lại vậy, một lần lại một lần, đắm chìm cùng Tinh Thần trong nhục dục vui sướng, thậm chí còn chủ động bắt đầu dụ dỗ Tinh Thần, đương khi môi Tinh Thần dán lên môi nàng, nàng phản xạ tính hé mở đôi môi ra, tùy ý môi lưỡi Tinh Thần cuốn vào trong miệng nàng.

Sau đó, nàng đáp lại hắn.

Cái lưỡi ấm áp, mang theo hương khí thuộc về Kỷ Thanh Phỉ, chậm rãi ở trong khoang miệng lẫn nhau, cùng đầu lưỡi Tinh Thần quẩn quanh.

Đó là trơn trượt, ướt át, mang theo một loại cảm xúc trầm luân dính nhớp, lôi kéo Kỷ Thanh Phỉ rơi vào vực sâu điên cuồng, nàng nhắm hai mắt lại, hai tay giống như nước, gắt gao câu lấy cổ Tinh Thần.

Kim quang ở trên giấy cửa sổ, tấm ván gỗ trên mặt đất, giày thêu Kỷ Thanh Phỉ nhẹ nhàng nhón, thân ảnh nghển cổ giao triền, một chút lại một chút trầm luân, tim đập chậm rãi nhanh hơn, gương mặt chậm rãi phiếm hồng.

Kỷ Thanh Phỉ nhắm mắt lại, tận tình đáp lại môi lưỡi càng ngày càng cuồng ngược của Tinh Thần, nàng biết bản thân đã vô pháp cứu rỗi, nàng đã hoàn hoàn, toàn toàn, trúng độc của Tinh Thần, vô luận là thân thể của nàng, cuộc sống của nàng, hay là tâm của nàng.

Nàng cứ như vậy, từng giọt từng giọt đem Tinh Thần cất vào nhân sinh của nàng, tựa như cây mây quấn từng vòng quanh thân thể, tách không rời.

Nụ hôn dần dần thâm nhập, dần dần nóng bỏng, trên mặt bàn có nhiệt khí nóng hôi hổi, quần áo Kỷ Thanh Phỉ vừa mới mặc vào lại bị kéo ra, lộ ra đầu vai tuyết trắng tinh xảo của nàng, nàng hơi hơi thở hổn hển, cảm giác được hít thở không thông.

Vì thế, môi Tinh Thần buông lỏng môi nàng ra, hắn thoáng rời đi nàng một ít, nhìn mặt nàng liễm diễm, đôi mắt giống như bịt kín một tầng hơi nước, nàng vừa mới rời giường, tóc dài khoác sau lưng, tóc đen mềm mại đến giống như ti lụa, dừng ở hai má nàng, làm khuôn mặt nàng có vẻ càng thêm yếu ớt cùng lười biếng.

Tâm Tinh Thần bắt đầu kinh hoàng, vô pháp khống chế nhảy lên, dù cho hắn nghĩ muốn khống chế, đều không thể khống chế được, trái tim vì Kỷ Thanh Phỉ mà đập mạnh, thân thể này vì nàng mà sinh ra, hết thảy đều vì nàng.

Hắn khom lưng, ôm chặt vòng eo Kỷ Thanh Phỉ, đem nàng nâng lên, quần áo nàng nửa cởi, hai vai trần trụi, cúi đầu nhìn hắn.

Ánh mắt cũng có sự triền miên chưa từng thấy.

Nàng như là yêu tinh thần bí nhất trong rừng rậm Nam Cương, có mị hoặc bản lĩnh nam nhân, không làm ra vẻ, không cố tình, thậm chí chỉ là lơ đãng, là có thể đem Tinh Thần mê hoặc đến tìm không ra lối về.

“Muốn ta sao?”

Kỷ Thanh Phỉ bị giơ lên cao, đỏ mặt, phấn môi có chút sưng, là bị hắn chà đạp đến sưng đỏ, mặt mày nàng hàm chứa rõ ràng mời gọi, cúi đầu nhìn Tinh Thần, sợi tóc một sợi lại một sợi từ trên vai nàng rơi xuống, lướt qua mặt Tinh Thần, giống như mèo cào, cào ở trong lòng Tinh Thần.

Tâm hắn ngứa đến khó chịu.

Nhưng mà, hắn không hiểu nàng nói là gì.

Vì thế, Kỷ Thanh Phỉ nâng lên đôi tay mềm mại tuyết trắng, xương bướm sau lưng nhẹ nhàng động, nàng hơi hơi đến buông lỏng gáy, lộ ra yếm mỏng.

Trên chiếc yếm sa tanh màu trắng ngân quang, có hình vẽ trang trí lá cưu màu xanh, bọc một đôi vú đẫy đà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.