Que Kem Nhà Tôi

Chương 21: Ngoại truyện 1: You are my sunshine



Trên đời này có một số việc, bạn tìm kiếm mãi cũng không tìm ra lời giải đáp, hoặc có thể, chính bạn cũng không muốn tìm ra lời giải.

Giống như một ngày, bạn có biết mình hít bao nhiêu lượng không khí? Tình cảm của bạn dành cho người thân mình, rốt cục sâu bao nhiêu? Hoặc bạn có thể nuốt trôi bao nhiêu con sâu để sinh tồn, nếu một ngày bạn bị kẹt lại trong rừng?

Cũng giống như tôi và cô ấy, mãi mãi không thể tìm ra lời giải của chính mình. Bài toán khó của hai chúng tôi, vẫn mãi mãi chỉ là ẩn số.

Tôi gặp cô ấy là vào một ngày đầu thu, ngày tựu trường.

Khi đó, có một cô bé tóc thắt bím dễ thương, tay cầm một tờ hai trăm đồng chạy đến trước mặt tôi. Tôi vẫn nhớ mãi như in hình bóng dễ thương của cô ấy. Bởi đó là cái nhìn sáng rực rỡ khi người ta phát hiện ra thứ gì hấp dẫn. Chỉ tiếc là khi đó, thứ hấp dẫn cô ấy lại không phải là tôi, mà lại là mấy chiếc kẹo xinh xắn nhỏ nhắn trong tay tôi.

“Kẹo này bạn mua ở đâu vậy?”- Cô bé phúng phính mím môi, mắt long lanh nhìn tôi.

“Tui mua ở quán bên kia kìa.”

“Bao nhiêu một cái kẹo vậy?”

“Một trăm đồng.”

“Vậy tui đưa bạn hai trăm đồng, bạn thói tui một trăm nha.” – Cô bé lại nhoẻn miệng cười, để lộ cái lúm đồng tiền dễ thương.

Lúc đó, tôi ngây ngô gật đầu với cô bé, cố gắng moi trong túi quần của mình ra một đống tiền. Thế nhưng tôi tìm mãi vẫn không tìm ra tờ nào một trăm đồng.

“Ơ, bạn không có tờ một trăm đồng sao?”

“Tờ một trăm đồng hả?”

“Là tờ có số một ở bên trái đó.”

Thế là, tôi nhanh chóng đưa cô bé một cái kẹo cùng cái tờ có số một ở bên trái kia, sau đó nhận lấy hai trăm đồng từ trong tay cô bé.

Tất nhiên sau khi về nhà, tôi mới biết được mình bị cô bé lừa. Chị gái tôi nói: “Em bị gạt rồi. Làm gì có tờ tiền nào một trăm đồng, nhỏ nhất là hai trăm đồng thôi. Tờ tiền đó là một ngàn đồng đó em. Chị dạy em đếm số trên tờ tiền rồi mà. Sao em không nhớ gì hết vậy hả?” – Sau khi tức giận, chị lấy tay quất mạnh vào mông tôi. Tôi òa khóc nức nở.

Uất ức mất đi một ngàn đồng tiền quà vặt của mình, tôi thầm tức giận cô bé mưu mô đó. Ngày hôm sau vô lớp học, tôi mới biết được tên của cô bé kia: Thu Thảo. Cái tên mà tôi luôn thuộc nằm lòng mỗi khi nhớ đến sai lầm mất tiền đầu tiên trong đời mình.

Trẻ con, chưa biết làm gì, lại còn vô cùng ngây thơ, tôi đành chỉ có thể liếc nhìn cô bé đó từ phía xa xa. Những lúc cô bé chơi đùa với bạn, những lúc cô bé giơ tay phát biểu, những lúc cô bé kiên cường lì lợm bám víu lấy cha không buông, chỉ để cha cho thêm một ngàn đồng tiền tiêu vặt, tất cả đều là những ký ức có muốn xóa mãi cũng không thể nào mất đi trong đầu tôi.

Khi được cô giáo chia tổ, tôi đột nhiên lại tiến gần chỗ cô bé, muốn vào cùng tổ với cô nhóc.

Thế là, từ ước mong muốn trả thù, trút giận cô bé một lần, tôi lại trở thành một cậu nhóc bám đuôi phía sau cô bé. Cô bé chơi trò bác sĩ, tôi làm bệnh nhân. Cô bé chơi trò nấu ăn, tôi làm khách ngồi ăn, sau đó kiêm luôn người dọn dẹp bàn cho cô bé.

Một ngày nọ, nhân lúc cô bé không chú ý, loay hoay với tụi đồ ăn giả đang nấu của mình, tôi hôn cô bé một cái, sau đó hoảng sợ quay đi.

Cô bé khóc thét lên, quay sang hỏi tôi, là ai dám hôn cô bé.

Tôi sợ hãi, quay qua chỉ thằng nhóc bên cạnh.

Thật không ngờ, giây phút không can đảm đó đã khiến tôi mất đi thứ quý giá đầu tiên trong đời mình: sự chú ý của cô bé.

Cô bé bắt đầu không còn chơi với tôi nữa. Cô bé cứ mãi mê chọc phá, trả thù tên nhóc dám hôn cô kia. Cô bé quấy thằng nhóc ấy tới mức chỉ vài tháng sau, thằng bé buộc phải nghỉ học. Thế nhưng kể từ đó, cô bé lại không biết rằng bản thân cô bé lúc nào cũng nhớ mong thằng bé kia. Cô bé không còn thiết tha chơi đùa cùng tôi nữa. Cái tên củ cải trắng khăn quấn đầy đầu đó đã thay thế tôi, cướp lấy thứ vốn thuộc về tôi. Tôi phải làm sao để cô bé chú ý đến mình nữa bây giờ?

Một thời gian sau khi thằng bé củ cải trắng kia nghỉ học, tôi cũng phải thôi học, bởi gia đình tôi xảy ra biến cố. Chỉ trong năm đó, tôi đã mất đi cả cha lẫn mẹ. Chỉ trong năm đó, tôi không thể tới trường, tôi đã mất đi cô bé của tôi.

Thời gian trôi, mọi thứ thay đổi. Chị tôi, một cô gái chưa từng biết đến việc kiếm tiền buộc phải kiếm tiền. Tôi, một đứa trẻ vốn chẳng yêu tiền lại trở nên yêu tiền như mạng. Bởi tôi biết, có tiền, bạn không hẳn có tất cả, nhưng không có tiền, bạn lại mất tất cả.

Năm học lớp sáu, vì cả xã tôi chỉ có một trường trung học cơ sở, tôi hiển nhiên sẽ gặp lại cô bé của tôi. Tôi cứ tưởng mình đã quên cô, không thể nhận ra cô bé nữa. Mà cũng đúng như thế thật, suốt năm lớp sáu, tôi đã không biết mình sẽ gặp lại cô bé. Cho đến một ngày nọ vào năm lớp bảy.

Trời mưa, tôi không đem theo áo mưa, đạp xe nhanh từ trường về nhà, tôi đi ngang qua một cô bé đang mặc cái áo mưa màu xanh trong, vừa chạy từ từ, vừa hát bài hát quen thuộc mà tôi vốn được nghe cô bé của tôi năm xưa hát rất nhiều lần:

“Hai con thằn lằn con cùng nhau cắn nhau đứt đuôi. Cha thằn lằn buồn hiu gọi chúng đến mới mắng cho…”

Trời mưa thì hát bài Thằn lằn con, là cô ấy sao? Tôi phanh xe lại từ từ, vừa chạy chầm chậm vừa nhìn qua.

Về nhà, tôi cầm lấy tờ hai trăm đồng kẹp trong tập từ rất lâu rồi, chậm rãi vuốt ve.

Lịch sử lặp lại, sai lầm lập lại. Tôi mãi là thằng bé đứng phía sau cô bé, chỉ có thể mãi mãi trộm nhìn cô. Học khác lớp với cô, tôi chỉ có thể trộm nghe người ta bàn tán, nào là tin đồn tình cảm của cô, nào là cô học giỏi ra sao, là thần tượng trong trường như thế nào.

Còn tôi, tôi có gì chứ?

Muốn được cô quan tâm, muốn được cô chú ý, chỉ còn cách cố gắng để ngang bằng được với cô. Càng ngày, tôi càng cảm thấy mình biến thái. Tôi như đứa si mê thần tượng tới phát cuồng, cô ấy học giỏi toán, tôi cũng phải cố gắng giỏi toán, cô ấy vào lớp nâng cao toán, tôi cũng phải vào cho bằng được.

Thế nhưng, dù cố gắng thế nào, tôi cũng đã chậm một bước.

Là người con trai thứ ba mà cô chú ý, tôi mãi mãi không thể so sánh được với hai người kia. Dù cho tôi cố gắng thế nào, cô bé của tôi cũng đã đóng sập cánh cửa với tôi, mãi mãi không cho tôi, dù chỉ là một hy vọng, dù đã có lúc, tôi tưởng mình đã có cơ hội.

Ngày cơm áo gạo tiền vây lấy tôi và chị tôi, chúng tôi buộc phải tìm cách lên thành phố sinh sống.

Biết làm thế nào bây giờ, tôi mãi mãi vẫn chưa nắm được thứ gì, chưa có được thứ gì, để có thể hy vọng, có thể được bảo đảm vào thứ tình cảm chỉ có một mình tôi ấp ủ.

Hy vọng cuối cùng của tôi, cũng là sự chấm hết của tôi, là vào buổi chiều hôm đó.

Tôi chìa tay ra cho cô bé của tôi tờ hai trăm đồng, và rồi hiển nhiên là, cô bé đã quên.

Ở trong thế giới của tôi, chỉ có một mình tôi là trông đợi, ấp ủ vào tờ hai trăm đồng đó. Quên là đã quên, không thể thay đổi được gì.

Tôi quay đi, cô bé của tôi chúc tôi giữ gìn sức khỏe. Tôi lại quay lại nhìn em. Ánh nắng chiều chiếu trên gương mặt em. Em tỏa sáng như ánh nắng của tôi. You are my sunshine. Xin lỗi em, vì tôi không thể tiếp tục. Xin lỗi em, vì tôi đã từ bỏ. Tôi đã không cho em biết người cướp đi nụ hôn đầu của em là ai. Xin lỗi em, vì tôi đã tước mất đi quyền được giữ những ký ức đó của em. Em không còn nhớ đến tôi, không còn nhớ những gì chúng ta đã có. Không sao, chỉ cần tôi nhớ là đủ rồi. Bởi lẽ tôi biết, nhớ chỉ làm em thêm muộn phiền. Bởi tôi biết, người bên cạnh em, sẽ tốt với em, chắn chắn tốt với em hơn tôi.

Ca từ của bản nhạc mà tôi yêu thích, hiện ra trước mắt tôi, như từng ánh nắng ấm áp, tỏa sáng lần cuối cùng, lấp lánh lấp lánh.

You are my sunshine

My only sunshine

You make me happy

When skies are grey

You’ll never know dear

How much I love you

So please

Don’t take my sunshine

Away …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.