Mạch Đồng không kiềm chế được đưa tay lên nhấn vào huyệt Thái Dương.
Thầy giáo trẻ tuổi này tên là Đường Dật, năm ngoái mới về trường cô thực tập, nghe nói ngay từ lúc ban đầu anh ta đã có dáng vẻ lười nhác như thế này rồi, nhưng may là hiệu suất dạy học rất cao, lúc cần nghiêm chỉnh thì nghiêm chỉnh, lười nhác cũng có giới hạn, lại cộng thêm người này thường xuyên tìm mọi cơ hội lèo lái chủ đề bài học tới các vấn đề xã hội rồi cuối cùng dừng chân ở mảng tin tức tạp nham… Có lẽ cũng chính vì thế nên mới hợp khẩu vị của đám sinh viên này như vậy.
Đường Dật ngáp ngắn ngáp dài như chưa ngủ đủ rồi bước vào lớp học, anh mở bộ đề ra, lười đến mức chẳng thèm đếm, tiện tay vứt cho mấy bàn đầu truyền xuống dưới, sau thấy thiếu bao nhiêu thì bù.
“Làm bài cho nghiêm túc, đừng có quay đi quay lại làm gì.” Đường Dật ngáp một cái, anh lôi một cái ghế dựa từ trên bàn giáo viên xuống đặt ngay giữa bục giảng, cuối cùng thì lười biếng ngả người lim dim trên đó.
“…” Mạch Đồng hít sâu một hơi, người này đến làm giám thị thật hả?
Quả nhiên, không bao lâu sau cô đã nhìn thấy có người lén lút rút từ trong túi áo ra một tệp giấy nho nhỏ, Mạch Đồng giả vờ như không nhìn thấy, cúi thấp đầu tự làm bài của mình.
Một tiếng “Cốp!” nhẹ nhàng vang lên.
Nhưng dù có là tiếng “Cốp”nhẹ nhàng đi chăng nữa, khi nó vang lên trong phòng thi yên tĩnh như hiện tại cũng sẽ rõ mồn một.
Tất cả sinh viên đều đồng loạt ngừng bút, quay đầu nhìn về phía âm thanh vừa phát ra.
Lại một tiếng “Cốp” nữa vang lên.
Một tay Đường Dật lười biếng chống đầu, lông mày trái nhẹ nhàng nhướng lên, tay phải anh cầm một nửa viên phấn, “Cốp” một tiếng, viên phấn rơi xuống mặt bàn sinh viên nào đó.
“Cảnh cáo lần thứ nhất.” Anh nhếch khẽ khóe miệng, dịu dàng nói, “Còn để tôi phát hiện thêm lần nữa, các bạn sẽ xong đời.”
Mấy sinh viên bị ném phấn lên bàn vội vàng cất phao đi, cúi thấp đầu tiếp tục làm bài.
Mạch Đồng liếc nhìn ba người kia, lại không kiềm chế được mà nhìn về phía Đường Dật, dường như đối phương cảm nhận được ánh nhìn của cô nên lập tức quay phắt đầu lại, ánh mắt hai người bỗng giao tại một điểm.
Mạch Đồng ngẩn ra, Đường Dật thì chớp chớp mắt, bỗng nhiên anh bật cười, nụ cười ấy sáng lạn đến mức hoàn toàn có thể so sánh với ánh nắng ấm áp nơi trời đông.
Ai đó vội vàng cúi đầu, cảnh tượng vừa nãy thiếu chút nữa chọc mù mắt cô rồi.
—
“Phải mang cả đống này về nhà mới được.” Trương Tiểu Yến lặng lẽ quệt mồ hôi trên trán, cau mày nhìn chiếc chăn bông trên giường mình, “Mạch Đồng này, bao giờ cậu về nhà thế?”
“Ngày mai tớ mới về.” Sau khi Mạch Đồng thu dọn vài vali hành lý đơn giản xông, cô bèn lấy laptop ra đăng nhập vào game, thuận miệng hỏi lại: “Còn cậu?”
“Trưa nay tớ về rồi, nếu giờ không thu dọn thì muộn mất.” Cô bạn thở dài một hơi rồi bước lên phía trước sán lại gần Mạch Đồng, “Nhưng nghĩ tới kỳ nghỉ đông sắp đến, chị đây hưng phấn đến không ngủ nổi, cuối cùng thì cũng được “oánh” game từ sáng đến tối rồi!”
Mạch Đồng liếc bạn mình, “Cậu ấy, đúng là chỉ biết chơi thôi.”
Sau khi cô bạn cùng phòng về quê, ký túc xá trở nên khá vắng vẻ.
Mạch Đồng mua một hộp cơm về ký túc xá rồi ngồi trước máy tính, vừa điều khiển nhân vật hái thuốc vừa giải quyết bữa tối.
Mãi cho đến hơn 10 giờ tối, mấy người Chủ Yếu vẫn chưa xuất hiện.
Mạch Đồng vô thức thở dài một tiếng, cô vừa chuẩn bị tắt game đi ngủ sớm, ngay vào lúc chuột vừa di tới dấu X màu đỏ, khung chat lại đột nhiên bật ra.
Là Chủ Yếu.
Mạch Đồng mừng thầm, ngay cả ngón tay đang gõ chữ cũng hơi run lên.
『Mật』【Chủ Yếu】: May là em chưa off.
『Mật』【Mạch Chủ Cầu Vinh】: Sao vậy?
『Mật』【Chủ Yếu】: Không có gì, ngày mai mấy giờ xe lửa khởi hành thế?
『Mật』【Mạch Chủ Cầu Vinh】: 9 giờ sáng.
『Mật』【Chủ Yếu】: Ừm, vậy hôm nay em ngủ sớm đi.
『Mật』【Mạch Chủ Cầu Vinh】: Tôi đang chuẩn bị ngủ đây, là do anh đột nhiên online gửi tin đấy chứ.
『Mật』【Chủ Yếu】: Tội lỗi.
『Mật』【Mạch Chủ Cầu Vinh】: Đúng rồi, nhà tôi không có mạng, chắc kỳ nghỉ đông này sẽ không thể chơi game rồi.
『Mật』【Chủ Yếu】: Thế thì phải làm sao, ai nhặt đồ đây?
『Mật』【Mạch Chủ Cầu Vinh】: … Mấy người các anh vốn cũng không hiếm lạ mấy thứ đó, còn nhặt làm gì chứ.
『Mật』【Chủ Yếu】: Không có ai nhặt đồ đằng sau sẽ khiến bọn tôi cảm thấy cô đơn, nào, chúng ta trao đổi số di động đi.
『Mật』【Mạch Chủ Cầu Vinh】: Ừm, ok.
Hai người vừa trao đổi số điện thoại xong thì hệ thống thông báo Sơn Dương Hồ vừa online.
Ba người lập thành một tổ đội, Sơn Dương Hồ tiên hạ thủ vi cường, đề cập với Chủ Yếu về món tiền thưởng tối qua.
『Tổ đội』【Sơn Dương Hồ】: Dù thế nào tôi cũng phải lấy được 30%, còn Chuột Thỏ với Ám Sát mỗi người 20%, cuối cùng là Tiểu Mạch cũng được 30%.
『Tổ đội』【Chủ Yếu】: Tôi thì sao? Ông vứt tôi đi đằng nào? Tôi mới là người đóng vai chính trong phi vụ lần này cơ mà.
『Tổ đội』【Sơn Dương Hồ】: Tự tạo nghiệt, không thể sống.
『Tổ đội』【Chủ Yếu】: Không được, đây là tiền mồ hôi nước mắt mất bao nhiêu công ăn “hành” mới giành được, ít nhất tôi cũng phải được 50%.
『Tổ đội』【Sơn Dương Hồ】: 50%? Sao ông không đi cướp luôn đê!!!
Kết quả cuối cùng sau khi hai người đấu võ mồm là để cho công bằng, hai người sẽ không động tới một xu nào, tất cả tiền thưởng đều cho Mạch Đồng.
『Tổ đội』【Mạch Chủ Cầu Vinh】: …
Không bao lau sau Chuột Thỏ Một Ổ và Ám Sát Trước Bình Minh cũng lần lượt online.
Sơn Dương Hồ mời hai người vào đội, cả năm bắt đầu trêu chọc nhau trong khung chat.
『Tổ đội』【Ám Sát Trước Bình Minh】: Dạo này chấm bài mệt sắp thành dog rồi.
『Tổ đội』【Chuột Thỏ Một Ổ】: Tôi còn một nửa nữa, để mai làm nốt.
『Tổ đội』【Ám Sát Trước Bình Minh】: Tôi thì chấm xong hết rồi.
『Tổ đội』【Mạch Chủ Cầu Vinh】: …. Các anh là thầy giáo à?
『Tổ đội』【Ám Sát Trước Bình Minh】: Ừm, bọn anh chỉ là mấy ngọn nến nhỏ nhoi thôi [1].
[1] Bên Trung so sánh nghề nhà giáo với ngọn nến đang rực cháy, ngụ ý cống hiến cho đời (老师是燃烧的蜡烛)
『Tổ đội』【Mạch Chủ Cầu Vinh】: ….
Không biết nói chuyện đã bao lâu, hệ thống đột nhiên phát ra thông báo, nhờ những biểu hiện gương mẫu của mình mà Chủ Yếu đã được giải phóng khỏi nhà tù, không còn là tội phạm truy nã nữa.
Những dòng chúc mừng lướt qua trên khung chat cũng có đến mấy hàng, Sơn Dương Hồ đề nghị Chủ Yếu nên nhảy qua chậu than hồng để giải xui, nhưng trong game không có cái thứ gọi là “chậu than hồng” này, vì vậy Ám Sát Trước Bình Minh lại đề nghị tốt nhất nên mượn tạm một người chơi nào đó có tên “Chậu Than Hồng” mà nhảy qua nhảy lại, nhưng đáng tiếc là cả server này cũng không tìm nổi ai có cái tên kì quặc như thế.
Bốn tên hợp lại bàn bạc, cuối cùng cả đám nhất trí rằng nên đi “nhảy” một con boss trong đầm lầy, bởi vì boss ở đó có tên là Hoắc Bồng[2]., về mặt phát âm khá là tương tự.
[2]. chậu than hồng = 火盆 ( huǒpén) đọc gần giống Hoắc Bồng ( huò péng)
Bỗng nhiên Mạch Đồng thấy con boss tên Hoắc Bồng này thật là đáng thương.
Ở cùng với mấy người này, thời gian trôi qua thật là vui vẻ.
Chớp mắt một cái đã đến 2 giờ sáng.
『Tổ đội』【Sơn Dương Hồ】: Muộn quá rồi, bà xã tôi sắp gào ầm cả lên đây, mọi người cũng đi ngủ đi.
『Tổ đội』【Ám Sát Trước Bình Minh】: Đúng rồi, buổi họp mặt cuối năm lúc trước đã bàn xong mọi người định bao giờ tổ chức thế?
『Tổ đội』【Sơn Dương Hồ】: Cái này để sau đi.
『Tổ đội』【Chuột Thỏ Một Ổ】: Sơn Dương Hồ chủ chi đúng không?
『Tổ đội』【Sơn Dương Hồ】: …… Cái này cũng để sau đi.
『Tổ đội』【Chuột Thỏ Một Ổ】: OK, quyết định là Sơn Dương Hồ nhá.
『Tổ đội』【Ám Sát Trước Bình Minh】: Tui là tui phải chọn món đắt nhất trong menu mới được.
『Tổ đội』【Chủ Yếu】: Tiểu Mạch cùng đi nhé.
『Tổ đội』【Chuột Thỏ Một Ổ】: Đúng đó, nhóc tiểu Mạch cũng tới đi!
『Tổ đội』【Mạch Chủ Cầu Vinh】: …………….
『Tổ đội』【Sơn Dương Hồ】: Biến ngay một lũ vô duyên, có phải do mấy ông trả tiền đâu!
『Tổ đội』【Mạch Chủ Cầu Vinh】: Em vốn định từ chối lời mời này thật “uyển chuyển”, nhưng nếu Sơn Dương Hồ đã nói vậy thì….trước khi mọi người họp mặt gửi cho em thời gian và địa chỉ, dù là chân trời góc bể em cũng phải đến bằng được.
『Tổ đội』【Chủ Yếu】: Ngoan lắm.
『Tổ đội』【Chuột Thỏ Một Ổ】: …… Giác ngộ thật cao.
Mạch Đồng chỉ nói chuyện được thêm một lát rồi thực sự không gắng gượng nổi nữa, cô chào tạm biệt mọi người, cũng không đợi họ reply đã lập tức tắt laptop leo lên giường đi ngủ.
Mạch Đồng rùng mình vài cái, cả người cô co ro trong chiếc chăn còn đầy hơi lạnh, đúng lúc ấy bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng tin nhắn vang lên từ điện thoại của mình.
Mạch Đồng thường đặt điện thoại bên gối, vươn tay một cái là có thể với tới.
Nội dung tin nhắn chỉ có hai chữ “Ngủ ngon”, đến cả một dấu chấm câu cũng không có.
Nhưng người gửi, lại là Chủ Yếu.
Mạch Đồng nhìn chằm chằm hai chữ quen thuộc này rất lâu, cuối cùng gấp điện thoại lại đến “cạch” một tiếng, cô không hề để điện thoại lại bên gối mà luôn cầm nó trong tay.
Dường như chỉ cần làm vậy thì ngay cả chiếc chăn lạnh lẽo này cũng trở nên ấm áp hơn rất nhiều.